Danh mục

Bóng biển

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 345.12 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Bóng biển Xuân đi qua còn bỏ lại những đợt mưa cuối mùa nhè nhẹ riu riu bụi thổi trên đám hoa nhài trắng trước sân nhà. Hương hoa nhài ngậm rét, không bay đi xa, quẩn quanh trên đám lá ướt, mềm rũ. Tôi thích tháng ba không mùa đó mỗi khi đứng trước biển. Thời gian như chững lại. Trong một khoảnh khắc nào đó, tôi cảm nhận nó ngừng trôi như khi mình ở trong bóng tối vừa bước qua một vùng ánh sáng. Ánh sáng chói lòa làm mình không thể nhận được ra đó là...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bóng biển Bóng biển TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN QUỲNH NGANVTPHCM- Xuân đi qua còn bỏ lại những đợt mưa cuối mùa nhè nhẹ riu riu bụi thổitrên đám hoa nhài trắng trước sân nhà. Hương hoa nhài ngậm rét, không bay đi xa, quẩnquanh trên đám lá ướt, mềm rũ. Tôi thích tháng ba không mùa đó mỗi khi đứng trướcbiển. Thời gian như chững lại. Trong một khoảnh khắc nào đó, tôi cảm nhận nó ngừngtrôi như khi mình ở trong bóng tối vừa bước qua một vùng ánh sáng. Ánh sáng chói lòalàm mình không thể nhận được ra đó là thời khắc nào trong ngày. Mãi một lúc lâu sau đó,mọi thứ mới lại như cũ...Có lẽ cũng giống như tôi, chú Phục cũng từng cảm nhận được cái vô lí đến có lí đó trongmột khoảnh khắc nhất định của đời người. Vì lẽ đó, chú tôi thân thiết với tôi hơn bất kìmột ai khác. Hiểu một nghĩa nôm na nào đó, tôi là người nắm giữ phần sâu thẳm thầmkín nhất của cuộc đời chú. Vậy nên khi nghe điện thoại của chú cứ vòng vo hỏi tôi rằngcháu có thể ra với chú ít bữa và giọng mợ tôi ké bên dằn dỗi: Cô liệu mà ra với chú cô.Ông ấy chỉ nhắc mỗi cô thôi đấy! là tôi không cầm lòng được...Tôi đẩy cửa, đằng hắng giọng. Chú Phục tôi ngồi ngủ gật, đầu ngẹo sang một bên ngaydưới giàn hoa lý trĩu sương đêm. Khuôn mặt chú thoáng chút buồn hiện lên trên vầng tránđã đầy những nếp nhăn. Thấy tôi, chú mở tròn mắt một lúc rồi dang hai cánh tay ômchầm lấy tôi cười xòa: Cha trời, cháu tôi. Răng chừ mi mới đến?. Tôi hếch mũi cườitrước cái giọng miền Trung nằng nặng không hề trộn lẫn dẫu đã xa quê ngót nghét nửađời người, cũng lại chợt nhớ ra, cái điệu hếch mũi đó tôi đã cười với chú hai mươi nămvề trước. ***Ngày chú Phục mới đi làm, tôi đã 13 tuổi. Chú công tác cách nhà 30km. Hồi đó, chừngấy là xa lăm lắm. Cứ mỗi tuần chú đạp xe về là cả nhà lại rộn rạo hẳn lên. Chú Phục yêuquý tôi như con nên đôi lúc cao hứng lại bế thốc tôi lên xoay một vòng giữa sân nhà. Cónhững tối, chú chở tôi đi tán gái cùng. Mỗi lúc như thế, mẹ tôi lại thở dài lắc đầu: Đi tángái mà đeo cả trẻ con, rồi chú mày không biết đến bao giờ mới lấy được vợ.Hồi trước chú yêu chị Mai. Chị Mai hơn tôi 6 tuổi. Hai người cùng quê lại cùng một chỗcông tác nên qua lại với nhau nhiều. Bố mẹ tôi mừng lắm, tưởng đã có được cô em dâuđến nơi nên xoắn xuýt bắt tôi gọi bằng cô, bằng mợ.Làng tôi ở ven biển. Làng biển Bãi Ngang bó gọn lại, nằm lọt thỏm trong rừng phi laoxanh ngút ngàn tầm mắt, trông xa như một ốc đảo. Ai đi ngang làng tôi đều có cảm giácrợn ngợp tĩnh lặng đến lạ thường. Sáng sáng, sương mù phủ một lớp dày không nhìn rõmặt, chỉ nghe trong gió tiếng lao xao ngoài bãi cá khi thuyền về. Rồi mặt trời lên, trònlựng đỏ. Màu nước biển lúc ấy trông như màu gạch non quấn quện. Làng tôi đẹp và thơ.Tôi còn nhớ những đêm trăng bàng bạc, chỉ có gió vi vút đánh đu trên những rặng cây laoxao. Biển nhỏ lại, tối thẫm cứ như ai đó vừa trùm chăn lên kín đầu mình vậy. Chỉ nghesóng vỗ bục bục vào gộp đá Mũi vọng lại vừa diệu vợi, vừa gần gũi. Làng tôi có cái lệ, hễđôi nào dắt nhau ra ngồi ở đá Mũi vào ngày trăng tròn thể nào cũng cưới được nhau. Lúcđầu tôi không hiểu, nhưng lâu dần lớn lên mới biết, chỗ đá Mũi đó, đêm trăng tròn nếuhai người chụm đầu vào nhau nhìn ra biển thì bóng của họ đổ xuống đều có hình trái timin rõ trên đá.Chú Phục và cô Mai đã ngồi ở đó, tựa lưng bên nhau trên gộp đá ăn lan ra biển khôngbiết đã bao nhiêu lần. Ấy vậy mà cuối cùng vẫn không cưới được nhau. Âu cũng là sốtrời. Chuyện bắt đầu khi bố cô Mai bắt cô lấy một người đàn ông làm địa chính trên xã,hơn cô cả chục tuổi. Mẹ cô Mai mất sớm, cô ở với bố và năm đứa em gái nhỏ. Việc bố côbắt cưới, dẫu không bằng lòng cô cũng không thể kháng cự. Phải làm gương đầu xuôiđuôi lọt cho đám em gái đang sàn sàn tuổi lớn. Chú Phục tôi không nói gì nhiều. Từngày cô Mai lấy chồng chú cũng ít về hơn. Mỗi lần về lại lủi thủi một mình ra biển ngồimãi nơi gộp đá đến khi trăng non váng sữa mới tấp tểnh về. Bóng chú chìm trong cát,ngập ứ.Cô Mai lấy chồng đúng vào mùa phi lao rụng lá. Những búi lá úa vàng lúc lủi chỉ cầnmột đợt gió phất nhè nhẹ là loạt loạt rơi rụng. Độ ấy, chú Phục tôi nghỉ phép gần mộttuần liền không ra khỏi nhà, cứ chong mặt ra cửa nhìn đám lá phi lao rụng lả tả rồi lếchthếch đi ra biển. Chú nằm dài trên cát. Trên khoảng cát rộng mênh mông và lặng yên ấy,chú không cần phải gồng người để nén giữ những cảm xúc của mình nữa. Nước mắt cứthế tuôn chảy, qua vành tai rồi lẩn sâu trong đám cát trắng lóa. Sau đợt ấy, chú chuyểncông tác vào Nam. ***Gần năm năm sau, có một lần, đó là đầu tháng sáu, trời rang rang nóng. Biển không cógió. Sóng ì oạp vỗ gợn gợn đầu mép cát. Tôi mười tám tuổi. Mười tám tuổi đã biết vu vơnghĩ về sự hữu hạn của cuộc đời, về những nuối tiếc đã qua là sẽ không bao giờ trở lạiđược nữa. Thi thoảng tôi lại ra bãi biển ôm gối ngồi một mình mơ hồ nghĩ về một cái gì ...

Tài liệu được xem nhiều: