Bài học Fernando Sorrentino (Ác-hen-ti-na) Sau khi tốt nghiệp trường trung học, tôi xin vào làm một chân văn phòng ở Công ty Bảo hiểm Buenos Aires. Công việc mới không hề dễ chịu chút nào và xung quanh tôi toàn những người tính tình khó ưa. Đó là một tòa nhà mười tầng có bốn cái thang máy. Ba trong số đó là dành cho cán bộ công nhân viên, không phân biệt cấp bậc, vị trí trong công ty. Cái thứ tư được trải thảm đỏ chót với ba cái gương soi được trang trí một cách cầu...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bóng Đêm Bao Trùm Bóng Đêm Bao Trùm Dịch giả: Di Li tuyển dịchBài họcFernando Sorrentino (Ác-hen-ti-na)Sau khi tốt nghiệp trường trung học, tôi xin vào làm một chân văn phòng ở Công ty Bảohiểm Buenos Aires. Công việc mới không hề dễ chịu chút nào và xung quanh tôi toànnhững người tính tình khó ưa.Đó là một tòa nhà mười tầng có bốn cái thang máy. Ba trong số đó là dành cho cán bộcông nhân viên, không phân biệt cấp bậc, vị trí trong công ty. Cái thứ tư được trải thảmđỏ chót với ba cái gương soi được trang trí một cách cầu kì là dành riêng cho giám đốccông ty, các thành viên của ban giám đốc và giám đốc điều hành. Điều này có nghĩa làchỉ bọn họ mới có quyền sử dụng cái thang máy màu đỏ, nhưng nó cũng chẳng cản trởviệc chúng tôi sử dụng ba cái thang còn lại.Tôi chưa bao giờ dám đưa mắt nhìn ông giám đốc hay các thành viên ban, nhưng lần nàocũng vậy, từ đằng xa tôi luôn bắt gặp ánh mắt của giám đốc điều hành đang nhìn ai đó.Ông ta khoảng chừng năm mươi tuổi với điệu bộ bệ vệ của một nhà quý tộc. Tôi thấy ôngta nửa giống một quí ông Áchentina thời xưa, nửa giống một vị quan tòa cực kì liêm khiếtcủa tòa án tối cao. Mái tóc muối tiêu, bộ ria mép cắt tỉa gọn gàng, bộ com-lê chỉnh tề vàthái độ nhã nhặn khiến tôi vốn ghét cay ghét đắng mấy ông sếp cũng phải thấy kính trọngngài Fernando. Đó là cách người ta gọi ông: Ngài cộng với tên thánh của ông mà khônggọi tên họ, một kiểu gọi vừa suồng sã, lại vừa tôn kính như đối với một vị vua thời phongkiến.Ngài Fernando và các nhân viên của ông chiếm toàn bộ tầng thứ năm của tòa nhà. Bộphận của chúng tôi làm việc ở tầng ba, nhưng từ khi tôi trở thành thứ nhân viên ít quantrọng nhất ở đây, họ đẩy tôi xuống tầng một để tiện chạy mấy việc lặt vặt. Trên tầngmười chỉ có mấy ông già hay cáu bẳn với mấy bà tính tình khó chịu có thể nổi khùng vìbất cứ chuyện gì. Mỗi ngày tôi phải lên đó để nộp một tập báo cáo về những nhiệm vụ màbộ phận của tôi sẽ thực hiện trong ngày hôm đó.Vào một buổi chiều, sau khi đã lên tầng mười để gửi công văn, tôi chuẩn bị về nhà. Tôiđợi thang máy. Tôi đã mặc áo khoác, đầu tóc chải gọn gàng. Tôi chỉnh lại chiếc cà-vạt vànhìn vào gương. Trên tay là cặp tài liệu bằng da.Đột nhiên tôi thấy ngài Fernando đứng bên cạnh, hình như ông cũng đang đợi thang máy.Tôi chào ông với vẻ tôn kính nhất có thể: Xin chào, thưa ngài Fernando. Ngài Fernandochào lại một cách giản dị. Ông bắt tay tôi và nói: Rất vui được gặp anh, anh bạn trẻ. Tôithấy là anh đã có một ngày làm việc hoàn hảo và giờ anh đang chuẩn bị tận hưởng một sựnghỉ ngơi xứng đáng.Tôi cảm thấy sự mỉa mai trong thái độ và lời nói của ông và điều đó khiến tôi lo lắng.Đúng lúc đó, một trong những chiếc thang máy phục vụ cho những người bình dândừng lại. Cánh cửa tự động mở ra. Tôi ấn tay vào nút giữ cho cửa mở và nói với ngàiFernando. Xin mời ngài - Không, không thể thế được, anh bạn trẻ, ngài Fernando đáplại bằng một nụ cười. Cậu vào trước đi.Không, thưa ngài, tôi không thể. Tôi sẽ vào sau - Vào đi anh bạn, ông có vẻ mất kiênnhẫn, Xin mời. Từ xin mời có vẻ ép buộc khiến tôi phải chấp nhận như một mệnhlệnh. Tôi hơi cúi đầu và bước vào thang máy. Ngài Fernando bước theo sau tôi.Cánh cửa khép lại. Ngài xuống tầng năm ạ, thưa ngài Fernando?. Tôi xuống tầng trệt.Tôi cũng chuẩn bị về nhà giống anh. Tôi nghĩ là tôi cũng có quyền được nghỉ ngơi mộtchút chứ nhỉ, anh không nghĩ vậy sao?. Tôi chẳng biết phải nói gì. Sự xuất hiện của ông,mà lại ở quá gần tôi như thế này khiến tôi thấy vô cùng bất tiện. Tôi buộc bản thân mìnhphải chịu đựng một cách nhẫn nhịn bằng cách kéo dài sự im lặng suốt từ tầng chín xuốngđến tầng trệt. Tôi chẳng có gan ngước nhìn ngài Fernando, thay vào đó tôi dí mắt vào mũigiầy của mình.Anh đang làm ở bộ phận nào, anh bạn trẻ? - Bộ phận quản lí sản phẩm, thưa ngài. Tôichợt nhận thấy rằng ngài Fernando còn lùn hơn cả tôi.À. ông xoa cằm bằng ngón trỏ và ngón cái, Sếp trực tiếp của cậu là ông Biotti, nếu tôikhông nhầm - Vâng, thưa ngài. Đúng là ông Biotti. Tôi vô cùng căm ghét ông Biotti,tôi thấy ông ta đúng là một tên đần độn kiêu căng khoác lác, nhưng tôi không dám thổ lộý nghĩ này với ngài Fernando.Và ông Biotti không dạy cậu cách tôn trọng những nguyên tắc trong nội bộ công tysao?Sao, sao cơ thưa ngài?Tên cậu là gì?Roberto Kriskovich.Ồ, một cái tên Ba LanKhông, thưa ngài, nó không phải tiếng Ba Lan. Đó là tên Croatia.Cuối cùng chúng tôi cũng xuống đến tầng trệt. Ngài Fernando đứng cạnh cửa giờ bướclùi sang một bên nhường đường cho tôi ra trước.Xin mời, ông yêu cầu.Không, thưa ngài, tôi trả lời. Tôi thấy vô cùng sợ hãi. Tôi sẽ ra sau.Ngài Fernando nhìn xoáy vào tôi.Thôi nào anh bạn. Tôi xin anh đấy, anh hãy ra ngoài điQuá sợ hãi, tôi đành vâng lời.Học hỏi không bao giờ là quá muộn, anh bạn ạ, ông nói khi bước ra phố cùng tôi. Cómuốn đi uống cà phê với tôi không.Vậy là chúng tôi rẽ vào một quán ăn tự phục vụ ở gó ...