Thông tin tài liệu:
Tôi luôn nhìn thấy cô ấy trong ánh mắt em. Đôi mắt to tròn, ngây thơ và trong sáng đến vô cùng... Người con gái ấy - Cho em một cam rum. - Dùng cacao nóng đi em. - Không. Em thích cam rum. - Ừ. Anh lặng người, đôi mắt thôi không nhìn vào sự bướng bỉnh nơi tôi. Những hạt mưa bụi giăng ngoài thềm như cuốn hút ánh nhìn của anh
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bóng hình thân thương – Kì 1Bóng hình thân thương – Kì 1: Phép thửTôi luôn nhìn thấy cô ấy trong ánh mắt em. Đôi mắt to tròn, ngây thơ và trongsáng đến vô cùng...Người con gái ấy- Cho em một cam rum.- Dùng cacao nóng đi em.- Không. Em thích cam rum.- Ừ.Anh lặng người, đôi mắt thôi không nhìn vào sự bướng bỉnh nơi tôi. Những hạtmưa bụi giăng ngoài thềm như cuốn hút ánh nhìn của anh. Sự hững hờ ấy khiến tôinhư muốn phát điên. Tôi muốn bùng nổ, muốn la hét lớn thật lớn để tập trung sựchú ý của mọi người, tất nhiên trong đó có anh. Nhưng, tôi không thể làm đượcđiều gì ngoài việc yên lặng và ngoan ngoãn chờ đợi.- Sao anh lại không thích em uống thứ đồ uống mà em quen thuộc?- Anh nghĩ em cần một tách cacao nóng cho ấm người hơn. Nhưng hóa ra emkhông cần.- Vậy tại sao luôn là cacao nóng? Tại sao không phải là một thứ gì đó khác đi?- Em sao thế?- Em chẳng sao cả.Rồi cuộc hội thoại chìm vào lặng im. Tôi buồn chán đến mức không thèm ngóngàng gì tới anh chàng phục vụ đã đưa ly cam rum đặt lên bàn. Bàn chân tôi đá vàonhau, môi mím chặt lại để kìm chế một vài tiếng thút thít sắp bật ra. Tôi có thểkhóc òa lên ngay lúc này, chỉ vì tôi rất giận. Nhưng anh lại không để tâm mấy đếnđiều đó.Chúng tôi lại dắt tay nhau ra khỏi quán, tránh thứ âm thanh chát chúa của một đêmrock đầy sôi động. Chính xác là tôi muốn ở lại, nán lại thêm chút ít để lắc lư ngườihay nhảy cẫng lên vì mấy anh chơi guitar điện, anh chàng đánh trống rất “men lỳ”.Nhưng (lại nhưng), anh không thích, anh ghét chốn ồn ào và anh càng không ưacon gái có cá tính mạnh. Anh thẳng thắn đề nghị tôi phải đứng dậy và ra về cùnganh. Vì chúng tôi là một đôi.Chiếc xe lao đi trên đoạn đường vun vút gió. Xe cộ buổi đêm Hà thành vẫn tấp nậpvà nhộn nhịp. Tôi tựa cằm vào vai anh, đưa mắt dõi theo những ảnh ảo lung linhlấp lánh. Tôi để mặc cho sự tủi thân ấm ức bay hòa tan vào trong gió. Chỉ còn buốtlạnh luồn khẽ vào người. Một vài lần tôi run lên vì điều đó. Anh tinh tế vòng tay rasau, kéo tôi lại gần hơn, rồi cầm lấy tay tôi đặt lên phía trước – ôm vòng lấy anh.- Giận anh à?-…- Anh xin lỗi, nhưng tất cả cũng vì tốt cho em thôi.- Không đúng. Em không thấy thế!- Ừ . Vì em là cô bé bướng bỉnh mà. Tất nhiên em không đồng tình với cách làmcủa anh khi mà em còn đang ấm ức như thế.- Nhưng mà…- Sắp về đến nhà rồi, cười một cái cho anh vui đi. Nhìn mặt phụng phịu thế kia làmsao anh yên tâm về nhà được.Tôi lại nhoẻn cười, siết mạnh vòng tay ôm lấy anh. Cảm giác như tim tôi cứ tanchảy ngàn lần, vạn lần mỗi khi ở bên anh. Tôi biết là tôi yêu anh, yêu cái cách anhvỗ về thân thương như thế này. Nhiều lần tôi nghĩ vì tôi cần một người con trai dịungọt và anh là người rất rất dịu ngọt nên tôi đã gật đầu yêu anh như thế. Nhưnghình như không chỉ có vậy. Tôi thấy mình nhỏ bé và cứ hồn nhiên nép mình vàoanh. Mọi thứ trở nên quá đỗi thân thuộc. Cho đến khi tôi nhận ra mình không thểbước chân ra khỏi “vùng lầy yêu thương” này. Ôi thôi, cứ như là một chuyến thámhiểm và tôi là nhân vật chính vậy. Tôi bật cười cho cái ý nghĩ kỳ quái nơi mình.- Cười nham hiểm gì thế hả?- Đâu có!- Chối à?Xe đột ngột dừng bánh. “Kít!” dài một cái, tôi đã thấy cánh cổng trắng xuất hiệntrước tầm mắt. Đoạn đường ngỡ dài hóa ngắn chỉ trong phút chốc. Tình yêu thần kìnhư vậy sao?- Em ngủ ngon!- Anh ngủ ngon!Chúng tôi hôn vào mũi nhau, mũi chun lại rồi cùng cười thích thú. Tôi thích nụ hônkiểu eskimo này, nhẹ nhàng và đáng yêu vô cùng.Khi tôi vừa khuất vào trong cánh cổng trắng, chiếc xe của anh lại lao vút đi. Tôiđứng trên bậc thềm tam cấp để đưa mắt dõi theo anh. Chiếc xe màu trắng bao giờcũng sẽ cùng người đó đứng chờ tôi một khoảng đủ lâu, khi anh đủ yên tâm về sựcó mặt của tôi tại nhà, sau đó cả người cả xe mới rồ ga và phi thẳng. Con đườnghun hút gió, ánh sáng bàng bạc cùng đôi mắt lúng liếng của những vì tinh tú soiđường… Anh của tôi đang đi về phía con đường đơn độc chỉ một mình anh. Chắcsẽ lạnh và cô đơn lắm! ***Phóng xe ra xa cánh cổng trắng được một đoạn tầm 2 km, tôi dừng lại, rút ra khỏibao Mar một điếu thuốc và châm lửa. Đốm đỏ nhức nhối soi vào mắt tôi nhưnhững chiếc gai nhọn. Tôi lại hút lấy hút để, hút để quên và mong muốn được quênđi. Lần nào cũng vậy, hễ em nhõng nhẽo muốn tôi đưa em vào một quán café nàođó thì y như rằng chúng tôi sẽ cãi cọ nhau. Tất nhiên không phải là kiểu cãi nhau totát để rồi hai bên vùng vằng hay đao to búa lớn gì cả. Đơn thuần là sự vùng vằngtrong suy nghĩ thôi.Tôi luôn nhìn thấy cô ấy trong ánh mắt em. Đôi mắt to tròn, ngây thơ và trong sángđến vô cùng. Cô ấy thích nhâm nhi cacao nóng, đung đưa chân và nhịp tay trênthành bàn vuông vắn. Cô ấy sẽ kéo tôi nán lại thêm chút nữa để nghe tiếng guitartrầm ấm của những bản tình ca dịu ngọt. Cô ấy thích guitar, cô ấy thích hít hà chocăng đầy lồng ngực mùi cacao thơm lừng. Cô ấy thíc ...