Thông tin tài liệu:
Trang tức giận, cô xách cặp lên nhà. Vào phòng cô quăng cái cặp ra giường rồi đóng hết cửa, bật hết đèn lên. Đúng 8h, mẹ cô lên xe đi. Căn nhà rộng rãi, trống vắng, lạnh lẽo đến ghê người. Trang ngồi vào bàn học, cô quay quay cái bút chì trên tay. Cô đóng quyển sách Toán lại và nói:- Bài gì mà khó thế?
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bóng ma nơi học đường - Phần 2 Phần 2Trang tức giận, cô xách cặp lên nhà. Vào phòng cô quăng cái cặp ra giường rồi đónghết cửa, bật hết đèn lên. Đúng 8h, mẹ cô lên xe đi. Căn nhà rộng rãi, trống vắng, lạnhlẽo đến ghê người. Trang ngồi vào bàn học, cô quay quay cái bút chì trên tay. Cô đóngquyển sách Toán lại và nói:- Bài gì mà khó thế?Vừa dứt lời thì đèn điện vụt tắt. Mọi thứ tối om. Trang đi tìm nến rồi thắp lên. Sợ quánên cô cắm ở phòng mình đến hơn chục cây nến mỗi chỗ một cái. Đóng hết cửa.Trang nhảy lên giường chùm chăn lên đầu, cô nằm im thì cho rằng thế là thông minhvà an toàn nhất lúc này. Cửa sổ bật tung, gió ùa vào bóp chết những ngọn nến bé nhỏ.Trang vẫn nằm im, cắn môi thật chặt trong thời gian này qua đi nhanh. Nhưng từ phíacửa sổ tối đen kia, có thứ gì đó đang mời gọi cô đến với nó. Không thể cưỡng lạiđược cô liền kéo chăn ra. Chân cô bắt đầu tiến tới cửa sổ. Ánh trăng!...đó chính là thứđã mời gọi cô. Cô ngước mặt lên nhìn:- Trăng hôm nay đẹp thật!Cô đứng ngắm trăng, gió nhẹ dần hiu hiu khẽ vuốt mặt cô. Một lần nữa Trang lại bịrơi vào thế giới nửa thực nửa mơ. Từ cửa sổ, cô nhìn xa xăm...Cứ như quá khứ vậy...Một cô nữ sinh có mái tóc dài đến ngang lưng đang đi trên con hẻm nhỏ để về nhà. Từđằng xa là một nam sinh đang cầm một hộp quà lén lút theo sau. Chắc cô bé đó cũngbiết nên cô quay lại nhìn- cái nhìn giống với cái nhìn mà Trang đã quay lại ở con hẻmbuổi chiều về nhà nhưng dịu nhẹ hơn, cảnh tượng đẹp hơn. Anh chàng kia như bị bócmẽ, cậu liền tiến tới khuôn mặt vẻ ngượng nghịu trao cho cô bé gói quà và nói:- Anh yêu em...Yêu từ rất lâu rồi!Cô bé đó xúc động đến nỗi làm rơi cả hộp quà và chạy tới hôn anh chàng kia thật ngọtngào. Họ ôm nhau, quấn lấy nhau. Cảnh hoàng hôn lúc ấy khiến cho chuyện tình đótrở nên thơ mộng và đẹp hơn. Kết thúc màn khóa môi, anh chàng kia mở lời:- Anh...phải đi đây!- Em...cũng vậy!Cô bé tạm biệt và quay lại cúi xuống nhặt gói quà. Không thể không nhận ra cậu namsinh kia đang chú ý tới phần hở ra khi váy cô bé hơi ngắn. Trang nhận ra ánh mắt vànụ cười nham hiểm ấy cũng đủ làm người khác giật mình. Thái độ khác hẳn so vớilúc cậu ta tỏ tình. Cô bé cầm gói quà, quay lại và nhoẻn cười. Cậu ta cũng cười lạinhưng tất nhiên là nụ cười khác. Bất chợt cô bé ấy quay ra đúng phía chỗ Trang vànhìn lên. Như kiểu cô ta biết rằng Trang đang nhìn vậy...Vừa lúc đó, Trang giật mình, cô tỉnh giấc. Hóa ra mọi thứ là giấc mơ. Cô vẫn nằmtrong chăn, nến vẫn đang bập bùng cháy. Cô toát mồ hôi nhiều nên vội bật tung cáichăn ra cho đỡ nóng. Cô toan định đưa tay ra mở cửa nhưng lại thôi. Điện bật sáng. Cônhẹ người và bắt đầu tắt nến. Cô định hé môi thổi ngọn nến thứ nhất thì chúng bắtđầu tự vụt tắt hết mặc dù cửa sổ vẫn đóng. Cô không sợ nữa vì dù sao ảo giác ban nãycũng không làm cô rùng mình như mọi lần trước. Cô nghĩ vẩn vơ. Chỉ vì khuôn mặtmình giống một người đã chết mà cô phải chịu đựng tất cả những điều này sao? Sónggió xô đến quá mạnh với cô. Dường như một lúc cơn sóng ấy muốn xé tan cô ra làmtrăm mảnh. Chính ảo giác ban nãy cũng làm cô nhớ tới mối tình vừa qua của cô. Đúnglà SHOCK. Nói vậy, nhưng chuyện tình của cô cũng đẹp không kém gì như trong cácphim ảnh và truyện tranh tình cảm. Nhưng khác với ảo giác này thì cô hôn anh ta ở bãibiển chỉ giống nhau ở cảnh hoàng hôn mà thôi. Mẹ Trang về. Bà không ghé qua phòngngủ của cô mà đi ngủ luôn. Trang cũng ngủ, cô ngủ ngon lành, êm sâu và nhẹ nhàngnhưng cũng vì thế mà cô không biết cái quạt trần đang lững thững chạy kia có mộtngười chết đang treo cổ mình trên đó với một sợi dây thừng.Sáng thứ 5, Trang mệt nhoài người khi phải đến trường. Cô dậy muộn. Cô hấp tấpvồn vã muốn chạy thật nhanh vào trường trước khi cái cổng trường kia đóng lại.- May quá! Suýt thì muộn.Cô vội vào lớp, cuống cuồng đến nỗi va phải một người khiến cả hai cùng ngã ra.Trang vội đứng dậy xin lỗi còn anh chàng kia thì càu nhàu. Khi anh ta ngước mặt lênnhìn Trang thì tiếng càu nhàu bớt đi và bắt đầu nhẹ nhàng hơn:- Em...phải cẩn thận chứ!- Vâng...vâng!Trang cúi xuống nhặt cặp sách thì anh chàng kia đã nhặt lên giúp cô. Hai người đốimặt nhau. Trang thấy sợ. Đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy cô đã nhìn thấy ở đâu rồi. Cônhận lại cặp cảm ơn và bước vào lớp học. Anh chàng kia cũng đi. Nhưng rồi Trangđứng khựng lại, cô vội nhớ ra anh chàng cô vừa đụng phải chính là người ở trong ảoảnh của cô ngày hôm qua. Cô quay lại nhìn thì vừa lúc anh ta tiến đến và hỏi cô:- Em học lớp nào vậy?Trang vừa sợ, vừa bối rối:- Em...Em phải đi rồi! Muộn học mất!Cô chạy vụt vào lớp. Bỏ lại đằng sau kia là ánh mắt và nụ cười đáng sợ ấy.Giờ ra chơi, cô ngồi nghỉ ở ghế đá. Cô duỗi thẳng chân ra rồi vươn vai. Cô ngắm đôichân trắng nõn và xin xắn của mình. Ngồi chán nên cô ngồi đo xem chân mình dài baonhiêu. Một gang, hai gang, ba gang...Đang đếm thì Vũ đi tới vừa nói vừa cười:- Chân dài được bao nhiêu mà đếm mặt có vẻ mãn nguyện thế?Trang hơi ngượng liền đốp lại:- Kệ ...