Hắn ra đời mà chả biết lý do, phải sống mà chả được chọn lựa. Cái trại mồ côi do một bà Xơ mắt xanh, tóc vàng biết nói tiếng Việt phụ trách đã nuôi lớn Hắn. Ra khỏi trại mồ côi, Hắn vẫn mặc cảm cay cú: - Tại sao ta phải trưởng thành bằng của bố thí, trong vòng tay và roi vọt của mấy bà Xơ người Pháp? Tại sao ta phải mang cái tên “Phăng Xoa-Nam’ mà không phải là cu mít, cu đất hay cu bưởi, cu xoài? Ai đã cướp đoạt tự do thời...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bớt Bớt TRUYỆN NGẮN CỦA LẠI VĂN LONGHắn ra đời mà chả biết lý do, phải sống mà chả được chọn lựa. Cái trại mồ côi do một bàXơ mắt xanh, tóc vàng biết nói tiếng Việt phụ trách đã nuôi lớn Hắn. Ra khỏi trại mồ côi,Hắn vẫn mặc cảm cay cú: - Tại sao ta phải trưởng thành bằng của bố thí, trong vòng tayvà roi vọt của mấy bà Xơ người Pháp? Tại sao ta phải mang cái tên “Phăng Xoa-Nam’mà không phải là cu mít, cu đất hay cu bưởi, cu xoài? Ai đã cướp đoạt tự do thời niênthiếu của ta? Khi cả nước đồng thanh kể tội thực dân đô hộ, hắn xé tờ khai sinh do trạimồ côi cấp. Hắn chỉ mảng bớt bầm nơi gò má trái nổi trên nước da ngâm đen:- Tôi tên Bớt! Tôi chưa tìm được họ!Hắn nói như thế ở phòng động viên quân lực. Gã trung úy mập phệ, mặt đỏ gay, vất câybút bi xuống bàn, đứng lên định thoi cho Bớt một quả. Đại úy mặt choắt ngồi bên kéo taynói nhỏ:- Thằng nào bị bắt lính cũng điên điên như vậy cả, cho nó vào trung đoàn 48!Trung đoàn 48 được điều từ Đồng Xoài - Lộc Ninh về Tây Nam Bộ. Đường hành quânqua những xóm tiêu điều, loang lổ vết bom đạn. Có khi chưa kịp mừng vì một thị trấnyên tĩnh, đã thấy một bà già, tóc tai rối bù ôm hình người bó chiếu lăn lộn kêu gào giữangã tư mịt mù nắng bụi,thất thanh tiếng khóc! Những đứa trẻ khẳng khiu lem luốc,giương mắt thất thần nhìn theo đoàn xe nhà binh u ám. Ở Đức Hòa, Đức Huệ có nhữnglàng đỏ rặt, Mỹ dội bom không thương tiếc, cái làng phẳng ra ngổn ngang như một côngtrường khai thác đất. Chẳng còn thấy cây cối, mái nhà…Đơn vị Bớt phục quanh rìa làng,chỉ thấy toàn đàn bà, con nít chui từ hầm hào lên lấm lem, phờ phạc, tụ lại quanh mô đấtcao. Một ông già quần ống thấp ống cao, áo bà ba nâu rách lòi bả vai trơ xương, đứngtrên mô đất, râu tóc bạc phơ bay trong gió. Ông già dỏng dạc hô:- Nhà Ba Dừa còn đủ không? Tám Ty năm người còn mấy?...bị hai hả, chôn chưa? HaiHớn có thằng nhỏ trúng miễn sao rồi…?Mặt trời lặn sau lưng ông già, chiều tà đỏ màu máu. Cuộc điểm danh lạnh lẽo, ghê rợncủa đoàn người gan lì, sắt đá làm đám lính rợn tóc gáy. Đại đội trưởng dộng báng sungxuống chiến hào, chửi vung:- Đ.M …Tao bắn vào đâu? vào đâu bây giờ?Gã lính choai nằm bên cạnh Bớt răng va lập cập, Bớt quay sang nó,nó nói như mê sảng:- Sao trông bà nào cũng giống mẹ tôi, đứa nhỏ nào cũng giống em tôi, họ bị bom chết hếthồi tháng trước rồi mà?!Trên đường rút về chi khu, đội hình đại đội bị dập mấy trái B.40. Máy bay “bà già” lượne e đến thả pháo sáng rực, trông rõ ràng một V.C mặc quần đùi, áo đen vác B.40 vớinguyên bắp chuối chạy băng băng phía trước. Đại đội trưởng thúc vào hông Bớt đang giữtrung liên:- Quạt cho nó một băng!Bớt líu quíu nghếch lên, chúc xuống mãi không rặn được một tiếng nổ. Đại đội trưởng tátBớt nảy đom đóm, giằng cây súng siết cò nổ đinh tai. Bóng đen biến mất, sếp lại chửi“Đ.M”. Bớt ôm một bên mặt rát bỏng càu nhàu:- Sống thiện không dễ!Những đêm thoát chết từ mặt trận trở về thành phố, Bớt tách ra khỏi tiệc nhậu điên rồ củamấy thằng bạn chán đời cùng đơn vị, lẳng lặng đến nhà hàng Tiên Cảnh. Lương lính trơnkhông nhiều, được cái chẳng phải nuôi ai, Bớt sống với ham muốn của mình. Khi đêmtrùm xuống bến sông, chiếc du thuyền dùng làm nhà hàng trông như một con cá khổnglồ, thân hình lấp lánh ánh đèn. Cá nghếch mỏm sáng rực như muốn nuốt cả bầu trời đầysao. Nếu không có những tràng súng thất thanh đâu đó, không có tiến xe jeep rú còi đuổibắt người trốn quân dịch, không có tiếng máy bay ì ì… thì những đêm như vầy đáng gọilà thanh bình, đầy những thú vui, tràn ngập hưởng thụ. 19 giờ 30, tim Bớt đập thình thịch.Nàng - ca sĩ Đ.L – người mà Bớt luôn mong chờ, xuất hiện. Nàng mặc soa rê đỏ, đêmnào cũng vậy, nhã nhặn cuối chào khán giả rồi nâng micro: “…ta là hạt cát, hạt cát bịđay nghiến dưới gót chân tham lam, hận thù. Người đạp lên ta để đi…Biết bao giờ, biếtbao giờ, nhiều hạt cát xây tường thành vững chắc, nhiều hạt cát bao bọc thế giới hòabình, thế giới xanh tươi cho người người…”. Nhớ đêm đầu tiên được nghe nàng hát bàinày trong tâm trạng chán chường, thêm men rượu lâng lâng, Bớt đã tê dại vì xúc động.Bài hát đã đốt trong trái tim mệt mỏi, rả rời của Bớt một tia hi vọng. Hy vọng rằng thứhạt cát, thứ bị đời hất hủi, vùi dập như hắn có thể nắm tay nhau xây bức thành ngăn chặnbất công, xấu xa…Mấy ngày phép qua nhanh, Bớt thấy lòng mình nặng trĩu những thôi thúc không rõ hìnhthù. Cửa hàng sáng choang ánh điện, tivi,cassette các loại chất đầy trên các quầy, kệ. Bớtsăm soi mãi cái cassette mini chạy pin. Tiền lương hắn đã nướng gần sạch để có nhữngđêm say sưa, choáng ngợp với thần tượng ở nhà hàng Tiên Cảnh. Mai lại hành quân, lạiăn bờ ngủ bụi, lại phập phồng chờ thần chết gọi đến tên giữa hố trú ẩn chật chội, nhầynhụa, nghẹt mùi tử khí. Ảnh của nàng hắn đã kịp cắt ra từ một bìa báo lá cải, nhưng còngiọng hát thanh cao truyền cảm? Còn bài hát hun đúc lý tưởng mà mấy đêm rồi nàng hátcho hắn nghe? Hắn lưỡng lự rồi gọi cô bán hàng:- Gói cái máy này! Bỏ thêm vài band trắng, mấy suất pin!Cô bán hàng thật trẻ, mặc áo dài màu xanh ngọc, tóc thề xỏa trên vai, đưa gói hàng bằngcả hai tay:- Anh nhớ cách thu, xóa, phát rồi chứ?Hắn gật đầu cười, một tay đỡ gói hàng, tay kia thọc vào túi quần lính. Hắn ấn quả lựu đạnlạnh ngắt vào cả hai bàn tay bụm lại của cô gái – những ngón tay gầy thon trắng trẻo mớiđẹp làm sao! Mắt cô tròn xoe – rõ ràng là cô vừa nghe hắn nói cảm ơn kia mà? Cô nhìnxuống há hốc:- Bóp chặt lấy, la lên là nổ banh xác!Hắn ôm gói quà, cắm đầu chạy thục mạng, rồi quặt vào một con hẻm gần đó. Sau lưngkhông có tiếng nổ, làm sao nổ được khi đó chỉ là lựu đạn rỗng ruột để huấn luyện. Hắntính rồi, ai lại đi hại một cô bé dễ thương, dễ tin và yếu bóng vía như vậy! Sài Gòn ngườiđông như kiến, Sài Gòn chằng chịt hẻm như mê hồn trận. Sài Gòn ủng hộ những cuộctrốn chạy. Hết sợ rồi! Hắn đi thong thả, ngoắc một xích lô:- Nhà hàng Tiên Cảnh, nhanh lên!***Ngày M ...