Thông tin tài liệu:
Chúng luôn tránh ánh mắt của nhau. Hai đứa bạn thân mà nhìn về phía nhau chúng đều lảng đi. Đưa đôi mắt về phía khác, không đưa nào nói với nhau dù chỉ một lời.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Boy and GirlBoy and GirlChúng luôn tránh ánh mắt của nhau. Hai đứa bạn thân mà nhìn về phía nhau chúngđều lảng đi. Đưa đôi mắt về phía khác, không đưa nào nói với nhau dù chỉ một lời.Từng được mệnh danh là Perfect Couple của lớp K53 địa lí. Hai đứa cùng quê,chơi với nhau từ lúc bắt đầu những ngày đầu tiên của năm thứ nhất. Năm đầu tiêncó thể ví hai đứa dính với nhau như hai cực của nam châm. Hiếm khi thấy hai đứađi đâu mà không có nhau. Đến năm thứ hai, do việc học trên lớp, học thêm, làmthêm, Boy chuyển nhà trọ nên hai đưa ít đi với nhau hơn. Nhưng tình bạn của haiđứa cũng vẫn khiến những người ngoài cuộc phải ghen tị. Nhưng tới năm thứ bathì mọi chuyện hoàn toàn thay đổi khi Boy có Girlfriend. Hai đứa ít dần, ít dầnnhững lần đi chơi riêng với nhau. Năm nay, năm thứ tư, tình hình trở nên không tốtđẹp hơn chút nào.Tối qua Girl đã khóc rất nhiều. Sau khi một mình đi làng trẻ Hòa Bình, Girl cảmthấy mình lạc long quá. Năm nào cũng thế, trước giáng sinh hai đứa luôn cùngnhau tới làng trẻ giúp đỡ và chơi với các em. Năm ngoái, khi mà Boy có bạn gáirồi cũng vậy. Nhưng năm nay hai đứa không liên lạc gì với nhau, không í éo gọinhau chuẩn bị những chiếc mặt nạ giấy màu hay những chiếc kẹo hình chữ J. Girlluôn mong là Boy sẽ tới. Có rất nhiều người quen của hai đứa cũng tới nhưngkhông có Boy.Một mình đi trên đường, trời lạnh nhưng đã có áo ấm, còn trong lòng Girl lạnh thìkhông có Boy. Nhớ năm ngoái cũng trên con đường này, Boy đạp xe trở Girl, từlàng trẻ về. Hai đứa cười vang cả dãy phố khi người ta còn đang tấp lập treo đèn,tấp nập những người mua bán đồ giáng sinh… Chẳng ai thèm để ý tới hai đứa ngốcđang vừa đạp xe vừa ăn kẹo chữ J cả.Năm nay, Boy không đi nên cũng không ai trở Girl trên con ngựa sắt. Girl bắt xebus tới làng trẻ và khi tới con đường này girl quyết định xuống đi bộ. Nó chậmchạp bước qua từng cửa hàng. Cái cửa hàng có cái đầu hươu to treo ngoài cửa nămnay vắng khách hơn năm ngoài có lẽ người ta phát hiện ra đây là con hươu chứkhông phải con tuần lộc. Cửa hàng treo nhiều bóng nháy nhất nằm ở bên đường, cứđến mối địp giáng sinh và tết là cửa hàng đó lại như một tòa lâu đài rực rỡ trongánh đèn đủ màu sắc.“Vào ăn phở cháu ơi!”Tiếng cô bán phở mời gọi. Đây là quán phở nổi tiếng nhất đối với hai đứa. Boy vàGirl cũng là cái tên mà cô bán phở Pro này đặt cho.Girl chỉ mỉm cười lắc đầu bước nhanh qua, như sợ đi chậm cô lại càng nhớ về Boyhơn vì B & G có quá nhiều kí ức.Năm nay vẫn con đường đấy, vẫn người bán người mua, cửa hàng chị Béo vẫnđông khách nhất… Nhưng không có ai mua cho Girl chiếc cặp mái có màu trắngtuyết, không ai mua cho Girl cái mũ có hình ông già Noel đang tít mắt cười vớichòm râu che hết cả mặt.Tại quán chị béo, năm nào cũng vậy, một cây thông noel to và cao bằng người chịấy treo hàng trăm túi nhỏ trong đó luôn luôn có một viên socola nhỏ với đủ hươngvị và hình dạng. Mỗi khách mua hàng đều được tự chọn một gói quà treo trên cây.Girl không thích socola, còn Boy lại đặc biệt thích hạnh nhân. Nhưng Girl luôn làngười chọn túi và lần nào cũng là loại socola đắng nhất. Mỗi lần Boy bỏ nó vàomiệng, cậu ấy đều nhăn mặt. “lần sau không nhờ Girl chọn nữa.”Girl kéo chiếc mũ len trùm kín tới tận mắt, cúi gằm mặt xuống và bước nhanh vềkhu nhà trọ. Cô không muốn cho ai nhìn thấy mình đang khóc. Mở nhanh cửaphòng và đóng lại ngay sau đó. Cô khóa chặt cửa và úp mặt vào cái gối đầu.Tại sao hai đứa lại giận nhau chứ?Một tuần trước. Boy ốm, không tới lớp. Girl gọi điện hỏi thăm không thấy Boynhấc máy, nhắn tin không nhắn lại. Bực mình, Girl không thèm gọi điện hay nhắntin gì nữa. Mặc kệ. Hai ngày sau boy đi học lại và hai đứa cứ như thế tới bây giờ.Đôi khi Girl cũng thấy mình độc ác. Bạn ốm không hỏi thăm tử tế thì thôi lại cònchơi trò giận dỗi. Nhưng cứ nghĩ tới việc Boy ốm mà chẳng thèm nói với Girl câunào lại còn không thèm trả lời điện thoại là lòng “tự trọng” của Girl lai cao hơn cảngọn everest.“Có Girlfriend rồi mà.” Girl tự nhủ.…Đên nay là đêm giáng sinh. Khi mà ở cái thành phố này không phải ai cũng theođạo nhưng hầu như nhà nào cũng có không khí của giáng sinh. Những đứa trẻ đivới bố mẹ mua cho đồ chơi, những đôi tình nhân chở nhau trên đường, một số nhàcòn có cây thông ở ngoài cửa…Girl cùng mọi người đi phát quần áo ấm trong chương trình ” Áo cũ ấm tìnhngười.”. Một chương trình có ý nghĩa_tặng cho những người lang thang không nhàtrên các nẻo đường. Như mọi năm hai đứa đi phát áo ấm. Nhưng lần này thì hayrồi, cả hai không thèm nhìn mặt nhau nữa. Nói đúng hơn là tránh ánh mắt củanhau.Sắp đến 12h rồi. Trời đã rất lạnh. Girl tìm xem có chiếc áo nào vừa với một bé gáiđộ 10 tuổi. Một cô bé có đôi mắt to, mặt nhọ nhem, mái tóc thì thực ra không biếtlà tóc ngắn hay dài, tết hay buộc nữa, nó rối như một cái tổ quạ.“Cái này, chắc vừa với em”. Girl tìm thấy một chiếc áo khoác gió. Vừa giơ l ...