Thông tin tài liệu:
phản ứng của tôi thì lại hướng đến những kẻ giết chóc - những quái vật, những kẻ thù.Khi bạn yêu một trong những người có thể giết chết bạn thì điều đó cũng sẽ khiến bạn không còn được lựa chọn nữa. Làm sao bạn có thể trốn chạy, làm sao bạn có thể đánh lại họ khi những điều như thế sẽ làm đau người bạn quý mến? Nếu cuộc đời bạn là tất cả những gì bạn có thể dành cho người yêu, thì bằng cách nào bạn có thể thực hiện những điều ấy?...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Breaking dawn( hừng đông) Tác giả: Stephenie Meyer Breaking dawnMỤC LỤCBOOK 1: Bella- Lời mở đầu- Chương 1: Đình hôn- Chương 2: Đêm dài- Chương 3: Ngày quan trọng- Chương 4: Nghi lễ- Chương 5: Đảo Esme- Chương 6: Nồng nàn- Chương 7: Bất ngờBOOK 2: Jacob- Chương 8: Đợi chờ cuộc chiến đáng nguyền rủa ấy bắt đầu đi cho rồi- Chương 9: Chắc như bắp là đã không ngờ tới việc này.- Chương 10: Tại sao tôi lại không bỏ đi? Oh, phải rồi, vì tôi là một thằng ngốc.- Chương 11: Hai thứ đầu tiên trong danh sách mà tôi sẽ không bao giờ làm- Chương 12: Một số người không hiểu được khái niệm của từ không hoan nghênh- Chương 13: Thật may là tôi có một cái bụng tốt.- Chương 14. Bạn biết mọi thứ đã trở nên tồi tệ khi mà bạn cảm thấy có lỗi vì đã thô lỗ với ma cà rồng.- Chương 15: Tick tock tick tock tick tock- Chương 16: Qúa nhiều thông tin nguy hiểm- Chương 17: Trông tôi giống cái gì? Phù thủy xứ Oz à? Các người cần 1 bộ óc ư? Hay là 1 trái tim? Đếnđây, lấy của tôi đi này. Lấy hết mọi thứ mà tôi có đi.- Chương 18: Không còn lời nào để diễn tả việc này.BOOK 3: Bella- Chương 19: Cơn đau đang hoang mang.- Chương 20: Mới- Chương 21: Chuyến đi săn đầu tiên- Chương 22: Hứa Hẹn- Chương 23. Những ký ức- Chương 24: Ngạc nhiên- Chương 25: Đặc ân- Chương 26: Tỏa sáng- Chương 27: Kế hoạch du lịch- Chương 28. Tương lai- Chương 29. Đào ngũ- Chương 30: Người hấp dẫn mạnh mẽ- Chương 31: Tài năng- Chương 32. Khách Khứ- Chương 33- Chương 34. Tuyên chiến- Chương 35: Hạn chót- Chương 36. Khát máu- Chương 37. Những âm mưu- Chương 38. Sức mạnh- Chương 39. Hạnh phúc mãi mãi về sau 1 http://www.tailieuhoc.vnBOOK 1.Lời mở đầu.Tôi đang có nhiều hơn là những kinh nghiệm về chuyện cận kề cái chết; đó không phải là cảm giác mà bạnđã thực sự quen trải qua.Thật lạ là đó là một chuyện không thể tránh được, kể cả khi phải đối diện với cái chết lần nữa. Giống như tôiđã được dành cho những rắc rối. Tôi đã trốn chạy cảm giác ấy lần này tới lần khác, nhưng nó cứ tiếp tụcquay lại với tôi.Tuy nhiên, thời điểm này khác hoàn toàn so với những lần trước.Bạn có thể chạy trốn khỏi một kẻ mà bạn sợ hãi, bạn có thể đánh lại một người mà bạn ghét. Tất cả nhữngphản ứng của tôi thì lại hướng đến những kẻ giết chóc - những quái vật, những kẻ thù.Khi bạn yêu một trong những người có thể giết chết bạn thì điều đó cũng sẽ khiến bạn không còn được lựachọn nữa. Làm sao bạn có thể trốn chạy, làm sao bạn có thể đánh lại họ khi những điều như thế sẽ làm đaungười bạn quý mến? Nếu cuộc đời bạn là tất cả những gì bạn có thể dành cho người yêu, thì bằng cách nàobạn có thể thực hiện những điều ấy?Nếu đó là một người mà bạn yêu rất thật lòng?Chương 1: Đính hônChẳng ai nhìn mình chằm chằm, tôi tự hứa. Chẳng ai nhìn chằm chằm vào mình, chẳng ai nhìn mình chằmchằm cả.Tuy nhiên, vì tôi chẳng thể nói dối một cách thuyết phục thậm chí cả với chính bản thân, nên tôi phải kiểmtra lại điều đó.Trong khi ngồi chờ cho một trong ba chiếc đèn giao thông ở thị trấn chuyển sang màu xanh, tôi đã liếc trộmsang bên phải - trong chiếc xe (1) của mình, bà Weber đã quay cả thân mình về phía tôi. Mắt bà nhìn tôi đầysoi mói, và tôi lúng túng nhìn lại, tự hỏi tại sao bà không dừng nhìn chằm chằm vào tôi hay hay tỏ ra xấu hổ.Có đúng là rất thô lỗ khi cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào người khác? Liệu điều đó có thể áp dụng chotrường hợp của tôi nữa không?Sau đó tôi nhớ ra là những cửa sổ trên xe đã được sơn màu tối đến mức mà có thể bà không có ý niệm gìvề chuyện có thể tôi đang ở đây một mình và bắt gặp cái nhìn của bà. Tôi cố gắng kiếm lấy môt sự dễ chịuvì sự thật là bà không thực sự nhìn vào tôi, mà là chiếc xe.Xe của mình. Tôi thở dài.Tôi nhìn lướt sang bên trái và khẽ rên lên. Hai người đi bộ đang đông cứng lại ở vỉa hè, bỏ lỡ cơ hội quađường ngay khi họ chú mục vào chiếc xe của tôi. Sau lưng họ, ông Marshall đang trố mắt nhìn qua tấm kínhdày của cửa hàng lưu niệm nhỏ của ông. Chí ít thì ông ấy cũng không tì bẹp cái mũi của mình vào lớp kính.Ít ra là chưa.Đèn chuyển màu xanh và trong sự vội vã nhằm trốn chạy, tôi nhấn mạnh bàn đạp gas mà không hề cânnhắc - cách mà tôi vẫn thường giáng vào chiếc xe tải Chevy cũ kĩ của mình để làm nó chuyển động.Động cơ gầm gừ như một con sư tử đang săn mồi, chiếc xe vọt về trước quá nhanh khiến toàn bộ người tôibị quăng mạnh vào ghế ngồi bọc vải da đen và dạ dày thì bị ép dẹp vào xương sống.Á!Tôi thở hổn hển trong lúc dò dẫm cái phanh. Giữ tư thế bị dồn cục, tôi chỉ còn biết nhấn liên hồi vào cáiphanh. Chiếc xe lắc lư kinh dị cho đến lúc dừng lại một cách vững chãi và chắc chắn.Tôi không thể chịu nổi việc trông chờ vào phản ứng lại tình huống này một cách mau chóng. Nếu như có bấtcứ một sự nghi ngờ nào đối với ai đã từng lái chiếc xe này thì bây giờ việc đó đã hết. Với một ngón chân, tôinhấn nhẹ ...