Danh mục

Bùa thần - Phần 23

Số trang: 6      Loại file: doc      Dung lượng: 45.00 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Được sự chỉ dẫn của Huệ, hai ngày sau Đinh tìm tới nhà Trang, người bạn gái của Vinh trong Chợ Lớn. Nàng ở một ngôi biệt thự nho nhỏ ngay đường Nguyễn Trãi, nơi có nhiều vườn ươm cây và bán hoa kiểng.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bùa thần - Phần 23 Phần 23Được sự chỉ dẫn của Huệ, hai ngày sau Đinh tìm tới nhà Trang, người bạn gái củaVinh trong Chợ Lớn. Nàng ở một ngôi biệt thự nho nhỏ ngay đường Nguyễn Trãi, nơicó nhiều vườn ươm cây và bán hoa kiểng.Đinh nhìn đồng hồ. Mới có chín giờ sáng. Căn nhà đóng cửa im iìm Đinh chắc chắnvào giờ này chủ nhân của căn nhà đang ngủ thật ngon giấc, vì cô ta là một vũ nữ thìỉàm sao có thể dậy sớm được. Làm nghề lấy đêm làm ngày, lấy ngày làm đêm thì giờnày làm sao có thể gặp cô ta chứ.Đinh quan sát chung quanh căn nhà thật kỹ càng. Chàng để ý từng chậubông treotrước ngõ cho tới những cây kiểng trồng chung quanh vườn. Bỗng Đinh để ý thấytrước cửa nhà có một chiếc xe hơi thật sang trọng, mới tinh.Đinh suy nghĩ không biết chiếc xe này của Trang hay của Vinh đây. Chàng nghĩ Trangchỉ là một cô vũ nữ thì làm gì có một số tiền lớn như vậy mà mua nổi chiếc xe này.Còn Vinh từ trước tới giờ chỉ nghe y sống luẩn quẩn trong cái xóm lao động nghèokhổ kia thì lấy tiền đâu mà mua được chiếc xe loại này cơ chứ. Suy nghĩ mãi cũngkhông thể nào đoán được chiếc xe ấy là của ai. Tuy nhiên, nhất định chủ nhân củachiếc xe đó phải là người ở trong cái biệt thự nho nhỏ này.Như vậy thì chủ nhân của chiếc xe này là ai vậy? Chàng tính đi vòng qua ngả sau.Bỗng có tiếng gọi nho nhỏ, thì thào nhưng nghe thực rõ. Âm thanh vi vút trong màngtai Đinh.- Xin... cậu... qua... đây...Đinh giật mình, vì chàng đã tới đây một lúc khá lâu mà không thấy ai. Chàng khôngbiết người nào đang gọi chàng bằng cái giọng rờn rợn như đang rên rỉ trong cơn hấphối của một người sắp chết vì đau đớn đó. Chàng nhìn về hướng phát ra tiếng nói ấy.Đằng sau Đinh, phía bên kia đường có một cây me thực lớn. Chàng đã nhìn thấy mộtông lão đầu tóc bạc phơ, đang ngồi tréo chân như thiền định, dựa lưng vô gốc cây me.Ông ta bận quần áo thực sang trọng. Chắc chắn bộ đồ lớn phải thực đắt tiền. Nhìnqua chiếc cà vạt thắt đúng kiểu và cây gài bằng một hột xoàn lớn thì phải biết ông talà một người thật khá giả. Đó là chưa kể tới chiếc đồng hồ vàng lóng lánh những hộtxoàn, cũng như chiếc nhẫn nơi tay ông chắc chắn không phải là loại ít tiền rồi. Vậymà ông ta ngồi bệt dưới đất nơi thưa thớt đân cư này kể cũng lạ lùng.Đinh băng qua đường, tiến tới gần ông lão, hỏi:- Cụ là ai, sao lại ngồi đây. Hình như là cụ không được khoẻ phải không...Ông lão nhìn Đinh với đôi mắt sáng như sao, nhưng hình như có vẻ mệt mỏi lắm.- Cậu tới đây tới gần đây, tôi có một chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu...Đình vội vàng tới thật gần, chàng ngồi xuống sát cạnh bên ông, hỏi:- Cụ có sao không, tôi có thể giúp cụ được chuyện gì ạ?Ông lão thở hổn hển một hồi rồi nói:- Tôi là Chế Mạc Triết, bác ruột của Chế Mạc Sô.Đinh ngỡ ngàng tới bần thần vì tự nhiên lại gặp nhân vật này ở đây. Như vậy ông nàylại có thể là những đầu mới chàng đang truy lùng hay sao. Chưa kịp trả lời, ông lão đãnói tiếp một cách hết sức mệt mỏi:- Tôi biết cậu là Đinh, đang học hỏi về linh hồn học phải không? Nghe ông lão nói, Đinh càng hoang mang tới khờ khạo Chàng lắp bắp hỏi:- Xin lỗi cụ, tại sao cụ lại biết cháu rõ như vậy?Vừa lúc ấy, ông lão ho lên sặc sụa một hồi, mặt mày đỏ gay và miệng ọc ra một bụmmáu. Nhưng ông vẫn ngồi yên và thực thẳng, hình như thân thể không hề nhúc nhích.Đinh vội vàng nói:- Để cháu đưa cụ đi nhà thương nhé.Ông lão lắc đầu, từ từ nói:- Khỏi khỏi cần. Không kịp nữa đâu. Để tôi phải nói hết cho cậu nghe đã. Tôi là bạnbè thân thiết cửa ông Trung. Ông Trung là người nhà của cậu đó...Từ ngạc nhiên này, tới ngạc nhiên khác. Đinh hấp tấp hỏi:- Ủa, tại sao cháu chưa bao giờ nghe thấy bác Trung nói gì về cụ cả?Ông lão mỉmcười, nụ cười đầu tiên gặp Đinh, nhưng khuôn mặt ông méo xẹo tới thảmthương.- Tánh bác Trung nhà cậu kỳ cục lắm. Ông ta ghét cay, ghét đắng những người cónhiều tiền.Đinh hỏi:- Vậy thì chắc cụ giàu lắm phải không?Vừa hỏi xong, Đinh nhận thấy ngay là câu hỏi này quả thật không đúng lúc. Nhưngchàng cũng vẫn chưa nhận định được ông lão tnlớc mặt là hạng người nào.Có liên quan gì tới chiếc hộp sắt mà chàng đang tìm hiểu hay không.Chế Mạc Triết nghe Đinh hỏi lại mỉm cười trả lời:- Tôi là chủ nhiều công ty có giao dịch trên toàn thế giới. Công cuộc làm ăn cũng kháphát đạt.Đinh thấy ông cụ này bắt đầu nói những câu mà chàng vừa cho là thừa thãi trong lúccơn đau đang hành hạ ông ta. Thì giờ quí báu này đối với ông bây giờ có lẽ phải kêungười ta gọi xe cứu thương hay thân nhân gì mà trăng trối, chứ đâu đi nói chuyện triếtlý vụn như thế này được. Bởi vậy nên Đinh im lặng để cho ông ta độc thoại Thấychàng không nói gì, Chế Mạc Triết lại tiếp:- Cậu có nghĩ là tiền bạc làm nên tất cả không?- Theo tôi thì nó có thể là vạn năng và cũng có thể là vạn ác? Vấn đề là ở chỗ cái nhìnvà nhu cầu của mọi người như thế nào.Tới đây Đinh lại càng thấy ông cụ này đi quá xa vào một vấn đề vô bổ. ít nhất là tronglúc này với cả chàng và ông ta. Chàng cố lái câu chu ...

Tài liệu được xem nhiều: