Hôm sau, tôi ra quán cà phê ở ngoài khách sạn, sát với bờ biển.Bà chủ quán hỏi: - Đêm qua, thấy chú lang thang ở ngoài biển vắng, chú thấy biển đêm ở đây có đẹp không? Tôi gật gù: - Đẹp lắm. Nhưng buồn. Và chị ngạc nhiên vì tôi lang thang trong đêm biển phải không? Bà chủ quán cười: - Dĩ nhiên rồi. Vì ít có ai dạo biển ban đêm lắm, nhất là khi ban ngày đã ngắm biển không chán mắt... Anh uống cà phê đen hay đá? Tôi kêu ly cà phê đá,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bức tranh chết chóc P2Tác Giả: Thạch Bất Hoại BỨC TRANH CHẾT CHÓC PHẦN 2 H ôm sau, tôi ra quán cà phê ở ngoài khách sạn, sát với bờ biển. Bà chủ quán hỏi: - Đêm qua, thấy chú lang thang ở ngoài biển vắng, chú thấy biển đêm ở đâycó đẹp không? Tôi gật gù: - Đẹp lắm. Nhưng buồn. Và chị ngạc nhiên vì tôi lang thang trong đêm biểnphải không? Bà chủ quán cười: - Dĩ nhiên rồi. Vì ít có ai dạo biển ban đêm lắm, nhất là khi ban ngày đãngắm biển không chán mắt... Anh uống cà phê đen hay đá? Tôi kêu ly cà phê đá, trầm ngâm: - Bà chủ này, đêm qua, tôi gặp đứa bé, cỡ chừng một tuổi, cứ bám riết lấytôi... Mà không biết mẹ nó đâu cả? Bà chủ quán sửng sốt: - Có chuyện đó thật à? Làm gì có chuyện ấy. Phải chăng là ảo giác của anhmà thôi. Tôi chậm rãi: - Tôi trò chuyện cùng đứa bé cả tiếng đồng hồ, nó còn dẫn tôi về nhà nó. Tôigặp ông chủ nó đang ngủ. Nó nói nó làm công cho ông chủ. Mà nó mới có mộttuổi. Tội nghiệp nó quá... Bà chủ tròn mắt: - Thế anh có thấy đứa bé ở trên ngôi mộ cổ kia không? Hay hôm qua, anh đãgặp nó... Tôi ngớ người: - Hèn chi, thằng bé đó nói tôi đã gặp nó, nhìn nó rất quen, nay chị nhắc tôimới nhớ... Thế tại sao đứa bé lại ở đó nhỉ? Nó nói nó đi tìm mẹ. Và tôi cũng đãgặp mẹ nó. Đi tìm con…www.vuilen.com 19Tác Giả: Thạch Bất Hoại BỨC TRANH CHẾT CHÓC Bà chủ quán kinh khiếp: - Lẽ nào anh lại gặp ma biển rồi.. hai mẹ con đó là hồn ma biển đó. Tôi giật nảy mình, trố mắt: Chị nói cái gì? ma biển à? Tôi thấy đứa bé nó bình thường kia mà, tôi cònxoa đầu nó, nói với nó tối nay sẽ kiếm mẹ cho nó… Sao lại là ma được. Bà chủquán chép miệng: - Anh mới đến, chưa biết chuyện về hai mẹ con đứa bé đó, đúng không? Nóly kỳ, đau đớn lắm... Tôi cập rập: - Chưa, chị kể cho tôi nghe đi... Bà chủ quán chậm rãi: - Cách đây năm chục năm, có một chuyến xe ô tô đến đây. Hồi đó, vùng nàycòn heo hút lắm, chưa có xây nhà cửa như bây giờ. Bất ngờ xe bị nổ lốp. Màgiữa vùng rừng biển này, đâu có tìm ra chỗ sửa xe. Thế là mọi người phải ngủđêm ở đây. Ai nấy cũng đều đói cả vì mệt… Trên xe có một thiếu phụ, bế đứa con trai một tuổi bà ấy bế con đi dạo mộtvòng quanh biển... Sau đó bà đạt con lên ngôi mộ cổ, đi tiểu... Lúc quay lại bếcon, thì đứa bé đã chết tự khi nào. Người nó dính chặt vào đá ong, không cáchgì rút ra được.. Thiếu phụ kêu ầm lên, nức nở: - Trời ơi, con tôi bị dính chặt vào đá, nó chết rồi... - Mọi người trên xe chạy lại... Họ cố giằng đứa bé ra, nhưng vô ích. Một người đàn ông nói: - Đứa bé đã bị người trong mộ bắt mất rồi. Nó mới dính chặt như vậy vào đá. Thiếu phụ quì khóc thảm thiết. Ai cũng bùi ngùi. Họ an ủi chị ta. Rồi bàn tánxôn xao: - Lạ thật, làm sao đứa bé lại dính vô đá được nhỉ? Tôi chưa gặp cảnh này baogiờ? Người khác nói: - Có lẽ đứa bé chết vì sương lạnh quá, và mẹ nó vì vô tình nên đặt đứa bé lênmộ đá, nên đá hút chặt không cách gì rút ra được…www.vuilen.com 20Tác Giả: Thạch Bất Hoại BỨC TRANH CHẾT CHÓC Người đàn ông trầm ngâm: - Tôi nghĩ người trong mộ là một hồn ma, ông ta cần người nói chuyện chođỡ cô đơn... Khi đứa bé ngồi lên đó, cũng là lúc ông ta hiện hồn ra... Người đàn bà chép miệng: - Làm gì có chuyện ma quỉ, ông chỉ đoán mò mà thôi... Người thiếu phụ thẩn thờ, gào khóc, đấm ngực thùm thụp. - Con ơi, mẹ giết con rồi.,. Mẹ làm sao ăn nói với cha con đây... Ai cũng xót xa... Bất ngờ người đàn bà lao đầu ra biển, không ai ngăn cảnkịp. Trời thì tối mò. Đến sáng, mọi người thấy rõ hình ảnh đứa bé bị dính chặtvào đá. Còn xác người mẹ, trôi dạt ở cuối hàng phi lao kia. Mọi người trên xe đào huyệt chôn người đàn bà xấu số ở đó. Vì người mẹ vàđứa bé đều không để lại tên tuổi, nên không ai biết đâu mà tìm, báo cho gia đìnhhọ... Như vậy đã bốn chục năm trôi qua rồi đó... Những người ra biển, họ rất sợđi đêm, vì gặp hồn ma hai mẹ con lang thang trong đêm. Họ gọi hai mẹ con hồnma đó là ma biển... Bà chủ quán kể xong, mặt còn thẩn thờ... Tôi ngậm ngùi: - Hèn chi đứa bé cứ kể chuyện nọ, xọ chuyện kia... Buổi sáng, tôi có xoa đầunó. Và thắc mắc vì sao đứa bé lại ngồi trên ngôi mộ này... Thế có bao giờ mẹcon gặp nhau không chị? Bà chủ quán lắc đầu: - Chắc là không, vì mẹ con họ luôn đi tìm nhau... Tiếng gào khóc ban đêmnghe rợn gáy lắm . Tôi ở đây tôi nghe hết… Tôi hỏi: - Thế không ai thắp nhang cho mẹ con họ à? Bà chủ quán nói. - Có nhưng thỉnh thoảng thôi. Ai ở đây chả nghe câu chuyện về mẹ con họ...Hồn ma lang thang trên biển... Tội nghiệp lắm... Tôi uống xong ly cà phê, thẩn thờ bước đi, rồi chân tôi lại đến ngôi mộ cổ, ...