Danh mục

Bức tranh tiếp theo của Q.

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 181.36 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Q. rời bỏ tôi vào một tối cuối tuần tháng mười một. Tôi ngồi một mình ở quán cà phê xập xệ hay mở những bộ phim nông thôn Trung Quốc đợi Q.. Q. không đến, tôi hiểu Q. đã đi khỏi thị xã, như một dự cảm… Những tối cuối tuần tháng mười, Q. liên tục nói về những chuyến đi, những đôi giày leo núi và việc thức dậy ở một thị xã khác. Q. gục vào vai tôi, sượng sùng và lạnh lẽo hơn, tôi dự cảm, Q. đang sắp sửa đi. Cô gái Trung Quốc mặc...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bức tranh tiếp theo của Q. Bức tranh tiếp theo của Q. TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN MINH HỢP1.Q. rời bỏ tôi vào một tối cuối tuần tháng mười một. Tôi ngồi một mình ở quán cà phê xậpxệ hay mở những bộ phim nông thôn Trung Quốc đợi Q.. Q. không đến, tôi hiểu Q. đã đikhỏi thị xã, như một dự cảm…Những tối cuối tuần tháng mười, Q. liên tục nói về những chuyến đi, những đôi giày leonúi và việc thức dậy ở một thị xã khác. Q. gục vào vai tôi, sượng sùng và lạnh lẽo hơn,tôi dự cảm, Q. đang sắp sửa đi. Cô gái Trung Quốc mặc yếm đỏ đang nhập nhoạng trênmàn hình video mờ đục…Tôi nén lại đợi Q. thêm chút nữa, thỉnh thoáng nhìn ra cửa quán khi có khách bước vào.Tôi nhìn chiếc đồng hồ treo xiêu vẹo trên vách quán, thì giờ của những chuyến xe cuốicùng rời khỏi thị xã vừa qua được một đoạn kim phút. Tôi đoan chắc rằng. Q. đã khôngđến tìm tôi. Tôi bật dậy khỏi ghế, bộ phim đã kết thúc từ lúc nào, chỉ còn bà chủ quánloay hoay xếp lại những chiếc ghế gỗ cùn cũ. Không gian tù mù ánh sáng làm lún sâu nỗicô đơn đang rệu ra trong đầu tôi. Tôi vừa bước chân ra khỏi quán, cánh cửa đóng sập, âmthanh như một sự hoan hỉ vì tống khứ được một kẻ cù nhầy đi khỏi. Những ngọn đènđường lu mờ ở thị xã làm tôi ong ong cảm giác Q. đang đứng đợi tôi bên gốc sao già.Những cơn gió tháng mười một rít sau lưng nghe ảm buồn…0o0Tôi đi dọc những con phố xiên xiên của thị xã trong đêm cùng sự trống trải buồn bã. Cănnhà thuê của Q. đóng im với chiếc ổ khóa màu nâu xỉn. Đôi giày cũ của Q. đặt ngay ngắntrên chậu chiếu thủy trước nhà. Q. đã đi khỏi thị xã với một đôi giày mới, tôi nghĩ nó sẽlà một đôi giày màu xanh lá cây giống những đôi giày cũ của nàng. Tôi lấy đôi giày xếpvào bên trong hiên nhà để nước mưa không làm chúng ướt và để khi Q. trở về biết rằngtôi đã đến tìm nàng. Tôi đứng tựa vào bức tường căn phòng của nàng, vách xi măng lạnhlẽo và thiếu vắng.Tôi đến căn nhà thuê của Q. mỗi tối với hi vọng nàng sẽ trở về thị xã hay ít ra cũng làmột lần “quá cảnh” để sắm những đôi giày mới cho những chuyến đi tiếp theo của mình.Đêm trước ngày ra biển, tôi lại đến và chiếc ổ khóa nâu xỉn trước nhà Q vẫn treo bấtđộng. Tôi buồn bã đi về, những bước đi trên phố ngắn lại và nặng trịch. Mưa lắc rắc lênnhững lá sao mục vàng trượt trên nền đường lạnh lẽo. Lần đầu tiên, tôi không được ômQ. vào tối cuối tuần trước lúc ra khơi. Một chuyến đi biển buồn thiu…2.Tôi gặp Q. lần đầu tiên vào buổi sáng thị xã la đà gió. Mặt biển như tĩnh lặng với nhữngcon sóng nhẹ nhõm. Tôi vừa trở về từ một chuyến đi khơi và Q. ngồi trước biển, vẽ phácthảo một bức tranh về một gã đánh cá đang khuân những ki cá cuối cùng dưới boong.Bản vẽ bị gió biển cuốn tung về phía chân tôi, tôi đoan chắc rằng gã đánh cá Q. vẽ chínhlà tôi. Chiếc quần jean sờn màu bị rách một lằn ở gối, cúc áo đầu tiên không gài, mái tócbết nước biển trông rít trịch và cái ki ăm ắp cá mòi. Những chi tiết căn bản trên bức vẽđều thuộc về tôi. Tôi nhìn về phía Q., trông nàng bối rối chực cố nói một câu gì đó. Q.mặc chiếc váy màu kem sữa thật đẹp. Tôi đặt ki cá mòi xuống bãi cát, nhặt bản vẽ trả lạicho nàng.- Xin lỗi, cái này của cô phải không? – Tôi nói giọng đặt sệt dân biển.Q. cầm lại bản vẽ, tay run run. Tôi cảm giác tay nàng nhẹ hẩng như đang cầm một cơngió lướt qua. Tôi trở lại với ki cá mòi và râm ran cảm giác thiếu hụt. Q. vẫn ngồi đó, vẽtiếp bức tranh. Nàng không một lần nào nhìn ra biển. Tôi ong ong cảm giác, nàng chẳngvẽ thêm được một nét chì nào nữa. Tôi sang vai cá cho một ngư dân khác trong đoàn,chậm chạp bước về phía hàng dừa khô khốc lá để nghỉ mệt vì cảm giác lạ lẫm triền khắphai bắp tay làm tôi không tài nào tụ trung sức được. Tôi rời bến cá khi mùi tanh tưởi bắtđầu thốc lên từ người tôi và cá mòi trên ghe đã sang hết cho những tay thương lái. Q. vẫnngồi đó, như một hình nhân nhỏ bé trước biển…Tôi gặp lại Q. khi nàng đang ngồi ngiêng đầu trong một góc tối om của quán cà phê mébiển. Không có dấu hiệu của một cử động nhẹ nào. Tôi rít điếu thuốc loại đậm nicotin màtôi mua được nhờ tiền công sau một chuyến đi biển khấm khá. Khói thuốc bay vèo, Q.lấy tay xua xua làn khói tựa như sương trong tiết trời thị xã lạnh lẽo. Tôi dụi vội điếuthuốc, vẫn cách Q. độ hai cái bàn gỗ nhỏ thó sậm đen. Tôi miết nhìn về phía Q., sóng mũithẳng, gò má có vẻ sộp lại, mái tóc ngắn cỡn lộ dái tai nhỏ bé. Ly chanh muối nàng gọiloằn ngoằn vết trà chưa rửa sạch của bà chủ quán vô trách nhiệm vẫn chưa vơi đi mộtkhúc nào và có dấu hiệu loãng thêm vì đá đã tan ra thành nước. Tiếng một ca sĩ hạng Bđang lè nhè từ chiếc đầu đĩa cũ đặt sâu trong quầy. Cảm giác ngày đầu tiên gặp Q. trênbãi cá túa về ngồn ngộn. Tôi run rẩy nhấp nháp những ngụm cà phê cuối cùng. Tôi đặtmạnh ly xuống bàn như thể vừa uống một ly rượu khi người đã nhè say. Tôi lách quanhững chiếc bàn trống khách, kéo ghế ngồi đối diện Q.:- Sao không phải là những gã trên ghe khác mà là tôi? – Tôi không hiểu tại sao ...

Tài liệu được xem nhiều: