Những tia nắng dịu dàng của một chiều thu muộn cuối cùng cũng tắt hẳn sau mấy tán cây xanh rợp. Hoàng hôn lập tức khoác lên nghĩa trang một màu trầm buồn u ám, cái sắc màu như muốn làm người ta tan chảy trong nỗi cô đơn. Hoàng vẫn ngồi yên trước ngôi mộ nằm khuất trong một góc tĩnh lặng, nơi có những bụi hoa hồng leo bò lan lên cả tấm bia cẩm thạch.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bức vẽ dở dang Bức vẽ dở dangNhững tia nắng dịu dàng của một chiều thu muộn cuối cùng cũng tắt hẳn sau mấytán cây xanh rợp. Hoàng hôn lập tức khoác lên nghĩa trang một màu trầm buồn uám, cái sắc màu như muốn làm người ta tan chảy trong nỗi cô đơn.Hoàng vẫn ngồi yên trước ngôi mộ nằm khuất trong một góc tĩnh lặng, nơi cónhững bụi hoa hồng leo bò lan lên cả tấm bia cẩm thạch. Nhìn anh khi ấy người tarất khó đoán được bao nhiêu tuổi, bởi nỗi đau quặn thắt cứ hằn sâu trên từng nétmặt, khiến anh như đã trải qua cả một cuộc đời dài dằng dặc buồn thương. Hoàngđã vượt được qua những năm cô đơn khủng khiếp ấy chỉ với một niềm tin rằng,Châu đang bình yên và hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình. Dù có chết đi sốnglại, anh cũng không thể tưởng tượng được rằng, đón mình trong ngày về ấy lại chỉcó nấm mồ lạnh ngắt, không thể tin nổi rằng sẽ không bao giờ còn được ôm lấy bờvai cô, lùa tay vào mái tóc cô, hay ghé sát môi thì thầm bên tai cô, rằng anh yêu vànhớ cô tới chừng nào.Một cơn đau đớn tột cùng như trào lên bóp nghẹt trái tim Hoàng, anh gục xuống,cảm thấy máu toàn thân đã trở nên lạnh ngắt.“Anh là… Hoàng phải không?”Một giọng nam trầm đầy u uẩn chợt vang lên phía sau tạm thời kéo Hoàng ra khỏinỗi đau thương giằng xé. Anh ngẩng đầu lên, quay lại. Đó là một người đàn ônglớn hơn Hoàng vài tuổi, trông đơn giản nhưng lịch thiệp. Điều khiến Hoàng lập tứcchú ý đến là đứa bé đứng sát bên hông người đó. Anh đứng dậy, loạng choạng nhưmuốn ngã. Đôi mắt của Châu, đôi mắt lúc nào cũng như ướt đẫm, đôi mắt luôn đauđáu trong từng giấc ngủ chập chờn của anh, đang mở to trên khuôn mặt đứa bé.Hoàng vội bám vào bia mộ để khỏi gục ngay xuống đó.Trong khi bé Lâm mải mê với những bông hoa trắng hồng xinh xinh phủ đầy mộmẹ, hai người đàn ông lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế dài cách đó không xa, mỗi ngườiđuổi theo một ý nghĩ khác nhau. Khá lâu sau đó, Hoàng mới cất được thành lời, dùcổ họng anh vẫn nghẹn đắng.“Cô ấy có đau đớn không?”“Cũng không quá lâu. Cô ấy cũng đã giành giật sự sống suốt 2 ngày. Trước khi đi,cô ấy chỉ tỉnh lại vài phút…”.“Tất cả là tại tôi”, Hoàng tưởng như lồng ngực anh đã vỡ vụn ra.“Không. Châu đi rất thanh thản. Cô ấy muốn tôi chuyển cho anh mấy thứ”. Câunói ấy được thốt ra khó khăn nhưng giống như một gánh nặng trên vai vừa trútxuống. “Cô ấy tin rằng thế nào cũng có ngày anh quay lại”.“Tôi…”, giọng Hoàng tắc nghẹn, cảm giác mất mát lại lan khắp cơ thể, trở thànhnhững mũi kim đâm vào từng góc tâm hồn sâu kín nhất. Anh chỉ mong chồngChâu sẽ dừng lại, bất cứ điều gì anh ấy nói ra lúc này chỉ càng khiến anh dễ sụp đổhơn.“Dù sao thì tôi cũng đã tha thứ cho anh. Không, có khi tôi còn phải cảm ơn anh.Quãng thời gian ấy, Châu đã vô cùng hạnh phúc”.Long dắt bé Lâm đi sau khi đặt chiếc hộp gỗ lấy từ trong vòm ngôi mộ xuống cạnhHoàng. Còn lại một mình trong nghĩa trang lạnh ngắt, Hoàng nằm vật ra ghế, ômchặt lấy di vật cuối cùng của Châu, khóc không thành tiếng.Ở tuổi 30, Châu không đẹp một cách lồ lộ như thời thiếu nữ, mà ở cô luôn toát lênmột vẻ dịu dàng, duyên dáng và đằm thắm tuyệt vời. Làm ở bộ phận truyền thôngcủa một công ty lớn, Châu thường xuất hiện trước mặt mọi người trong phong tháitự tin, cởi mở nhưng vẫn đoan trang, có chừng mực, thêm vào đó là một chút thôngminh, hóm hỉnh và cách thả hồn vào câu chuyện khiến người đối diện thường bịchinh phục chỉ sau vài lần tiếp xúc. Đó là lý do khiến nhiều người đàn ông vẫnnhấp nhổm dù biết rằng cô đã có chồng.Tụi con gái trẻ trong công ty thường bộc lộ thẳng thắn sự ngưỡng mộ đối với Châu- nếu như đánh giá bề ngoài, cô có đủ các yếu tố khiến người ta thèm muốn: một vịtrí xứng đáng với năng lực của bản thân, một người chồng nghiêm chỉnh, đứngđắn, biết làm ăn, một cô con gái lên 3 xinh xắn đáng yêu, kinh tế gia đình ở mứctrung bình. Song trong cái lồng son đẹp đẽ ấy, Châu vẫn cứ cựa quậy không yên.Khi đó, cuộc hôn nhân của Châu đã bước sang năm thứ 7, vượt qua cái ngưỡng 5năm mà người ta thường gọi là “thời kỳ khủng hoảng đầu tiên”. Dù vậy, Châudường như vẫn chưa thể nắm bắt được gì. Từ một người đàn ông lãng mạn, Longtrở nên khô khan và vị kỷ. Dường như đối với anh, gia đình đó là bất biến và anhkhông còn cần phải cố gắng gì hơn trong tình cảm. Anh có thể đi chơi thể thao suốtbuổi tối thay vì đưa cô đi xem phim trong những ngày hiếm hoi cô được nghỉ.Thảng hoặc có hôm dậy sớm, anh vô tư nằm xem ti vi dù biết cô thích đến nhườngnào một buổi sáng cuối tuần, được nằm lười nhác trên giường thêm một chút vànghe tiếng nhạc du dương phát ra từ chiếc máy quay đĩa họ giữ từ thời độc thân.Anh bắt đầu hút thuốc và nhiều đêm về muộn với hơi thở nồng nặc mùi bia rượu,sau đó lao vào hôn vợ một cách nồng nhiệt thái quá mà không để ý đến cảm xúc rấtdễ dàng đổ vỡ của cô. Dù bị những nhu cầu vật chất của ngày thường cuốn trôi đi,nhưng tận trong sâu thẳm tâm hồn, Châu vẫn là một người phụ nữ lãng mạn vànhạy cảm. Ch ...