Thông tin tài liệu:
Đêm qua Phát lại lừa Thư. Anh lại bỏ đi trước lúc trời tối. Thư định giữPhát lại bằng cách giả bệnh. Cô thấy ánh mắt anh nhìn cô như van nài, cầu khẩn. Phát bảo: - Anh đã lỡ hẹn với người ta, nếu mà anh không đến họ sẽ tìm đến đây, kỳ lắm. - Anh hẹn với ai? Người đó quan trọng hơn em sao? - Không phải quan trọng nhưng anh sợ họ đến đây trông thấy em, anh biết giải thích như thế nào? Khó khăn lắm anh mới có nơi kín đáo. Em gắng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bước chân kẻ lãng du P7Tác Giả: Thùy Loan BƯỚC CHÂN KẺ LÃNG DU CHƯƠNG IV (PHẦN BA) Đ êm qua Phát lại lừa Thư. Anh lại bỏ đi trước lúc trời tối. Thư định giữPhát lại bằng cách giả bệnh. Cô thấy ánh mắt anh nhìn cô như van nài, cầukhẩn. Phát bảo: - Anh đã lỡ hẹn với người ta, nếu mà anh không đến họ sẽ tìm đến đây, kỳlắm. - Anh hẹn với ai? Người đó quan trọng hơn em sao? - Không phải quan trọng nhưng anh sợ họ đến đây trông thấy em, anh biếtgiải thích như thế nào? Khó khăn lắm anh mới có nơi kín đáo. Em gắng lênđừng giận anh tội nghiệp. Sáng sớm anh sẽ về với em. Màn đêm ập xuống. Phát càng vội vàng nôn nao. Thư thấy anh ta nôn nóngbồn chồn. Thư chưa quyết định. Bỗng cô thấy Phát bước nhanh ra cửa đá. Côgọi với theo: - Phát... Anh Phát trở lại đi... Nhưng Phát không trả lời, bóng anh đã khuất vào màn đêm cô tịch âm utrước mặt. Cả một khối đen khổng lồ ập xuống núi rừng. Rừng đêm lại yên lặng.Thư trở vào không tài nào ngủ được. Đ ây là đêm thứ ba Thư sống một mình trong hang đá. Hình như Phát đãlăn hòn đá che cửa hang cho cô. Cô không buồn gọi anh dù một tiếng nhỏ,nhưng không gian lại yên lặng đáng sợ. Ban ngày cô thấy vui vẻ bao nhiêu thìđêm về cô càng lo lắng bấy nhiêu. Nỗi lo chồng chất. Kim Thư bật khóc, cô lại trăn trở với bao nhiêu câu hỏiday dứt trong đầu mà chưa có ai trả lời hộ cô. Thế là cô không ngủ được. Thưbiết rồi đây mình sẽ bệnh lại. Quả nhiên hôm sau Thư thấy trong người nóng ran. Thuốc đem theo Thư đãuống hết mà cô thấy không giảm tí nào. Sốt nhức buốt cái đầu, rét lạnh muốntrùm lên người mấy cái chăn mà vẫn còn run. Vả lại chỉ có cái chăn mỏng tănglàm gì xóa được cơn buốt thấu xương kia. Thư rên ư ư. Phát đã trở về. Anh sợ Thư giận dỗi nên ngồi lặng lẽ trước hangkhông dám vào vì thế anh không hề biết chuyện Thư bệnh.www.phuonghong.com 71 www.taixiu.comTác Giả: Thùy Loan BƯỚC CHÂN KẺ LÃNG DU Một lúc sau anh thấy Thư nằm im nên rón rén đến xem. Anh gọi nhỏ: - Thư ơi! Anh tạ tội với em. Em muốn quở trách gì anh cũng được, miễn emđừng im lặng làm anh khó xử lắm. Thư khẽ trở mình cô rên giọng, cái chăn run run. Phát lấy tay sờ vào, anhnhư bị bỏng: - Trời ơi! Em bệnh hả? Lại bệnh nữa rồi, mau mau theo anh. - Không! Tôi không muốn đi. - Em đừng bướng mà Thư. Nếu em bệnh nặng một mình anh làm sao đưa emra khỏi khu rừng này được. Chúng ta đi mau. Thư ngồi lên thở mệt nhọc: - Em mệt quá, chỉ muốn nằm thôi. - Không được, em đã bị sột rồi. Anh sẽ đưa em đi đến bác sĩ khám. - Gần đây không anh? - Vài cây số. - Phải chúng ta đi ngay, cố gắng rồi còn về lo chuyện khác. Phát dìu Thư anh đưa cô vào bệnh viện... Anh mệt phờ và vất vả mới giúpThư đến nơi đây. Sau khi khám bệnh, cô nằm lại bệnh viện. Phát lại rối rắm vìtrong tay anh không còn một đồng bạc nào cả. Anh biết nhờ cậy ai bây giờ.Ngồi trên ghế đá bệnh viện chờ gọi tên, Phát giật mình: - Cô ấy bệnh rất nguy hiểm, bác sĩ đang theo dõi điều trị. Anh nên ra ngoàingồi chờ. Phát sợ điếng người, trong giây phút này anh phải lo cho Thư. Vả lại ở đâycô ấy theo mình, bây giờ mình phải bảo bộc cho Thư mới đúng. Nhưng tìm đâura tiền để lo cho Thư bây giờ. Đang vò đầu bứt tai chợt anh nhớ đến Vĩnh, cậuấy có thể giúp mình vượt qua cơn gian nan này. Đêm nay mình lại đi. Ai ở nơiđây với cô ấy. Thật gay go. Phát tìm đến Vĩnh dáng rụt rè: - Vĩnh ơi có chuyện này mình nhờ cậu giúp đỡ đây? - Rồi sẵn sàng, nào nói đi tùy theo chuyện mà mình giúp. Vĩnh hỏi nhanh. - Vĩnh à. Kim Thư bị bệnh mình đưa cô ấy vào bệnh viện. Bây giờ mìnhkhông có tiền, không đồ đạc, không ai lo. Mình muốn nhờ cậu. - Vậy còn cậu đi đâu mà không lo cho cô ấy? Vĩnh hỏi lại, anh cũng thắcmắc. Phát giảng giải cho Vĩnh nghe hoàn cảnh của mình. Anh ngại: - Cậu Vĩnh, cậu cho tôi mượn một số tiền để tôi lo cho Thư rồi ít ngày nữatôi hoàn trả ngay. Và đêm nay cậu đến đó trông chừng Thư giùm.www.phuonghong.com 72 www.taixiu.comTác Giả: Thùy Loan BƯỚC CHÂN KẺ LÃNG DU Vĩnh ngơ ngẩn người một lát vì đề nghị của Phát: - Thế ban đêm cậu đi đâu? Cậu nghĩ một buổi để lo cho người yêu mìnhkhông được hả? Nghe Vĩnh nói có ý dò la. Phát cảnh giác: - Mình đi làm để kiếm tiền. - Chà! Cậu giỏi quá hen. Nhưng hiện giờ cậu ở đâu, tại sao cậu bí mật với tấtcả bạn bè. Phát hơi buồn lắc đều ly nước trong tay: - Mình không bí mật nhưng những điều mình nói ra chẳng ai tin nổi đâu. Vàbây giờ mình cũng chưa hiểu hết tại sao nó xảy ra như vậy. Cậu biết mình rấtkhổ sở để chống lại bản thân yếu đuối của mình. Có lúc mình đã nghĩ đến cáichết. Vĩnh giật mình khi nghe bạn nói đến cái chết. Anh nghĩ chắc Phát đang gặprắc rối lớn từ con đười ươi ấy, nhưng hỏi Phát lại không nói làm sao giúp đượcPhát. Việc này mình làm thư thả mới được. Nghĩ mãi một lúc Vĩnh đồng ý giúpThư. Anh giả vờ vui vẻ: - Được rồi, mình biết cậu khó khăn. Nào đưa mình đi thăm Thư đi, rồi cậucứ về mà đi lo việc của cậu. Bao giờ rảnh thì đến. Hai người vào bệnh viện. Thư vẫn sốt mê man, cô lảm nhảm luôn miệng: - Anh Phát, về đi anh, đừng bỏ em một mình em sợ lắm. Phát... Phát ơi... Á...cứu... cứu tôi... Anh Phát đừng đi... dừng lại... sao anh đi hoài... Em sợ... sợ... Thư kêu lên tay chân quơ đập trên giường miệng không ngớt kêu lên. Vĩnhhỏi Phát: - Cậu đưa cô ấy vào rừng hả? Tự lúc nào thật là... Cô ấy bệnh tự lúc nào...Sao cậu không tìm mình để mua thuốc mà uống để như thế... Cô ấy có mệnh hệnào, cậu ăn nói làm sao với chị cô ấy. Phát cúi đầu yên lặng vì lỗi lầm của mình đã gây ra. Thật ra anh yêu Thư haylàm khổ Thư. Anh không hiểu nổi mình. Anh đang làm khổ người thân củamình ngay cả Vĩnh ...