1. Nó, một đạo diễn trẻ ra trường được hai năm, vậy mà không một hãng phim nào cho làm đạo diễn cả. Bởi cái nghề đặc thù này người ta cần kinh nghiệm nhiều hơn là cần bằng cấp, nên nó đành chấp nhận làm những công việc như một thằng cu li là hiện trường và thiết kế. May mắn thay trong lúc rong ruổi các phim trường để kiếm sống, nó lại bước chân vào công ty này, được làm đạo diễn nhưng chỉ là những tiểu phẩm hài nho nhỏ, âu cũng là diễm phúc của...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bước chân lạc lối… Bước chân lạc lối… TRUYỆN NGẮN CỦA MINH VY1. Nó, một đạo diễn trẻ ra trường được hai năm, vậy mà không một hãng phim nào cholàm đạo diễn cả. Bởi cái nghề đặc thù này người ta cần kinh nghiệm nhiều hơn là cầnbằng cấp, nên nó đành chấp nhận làm những công việc như một thằng cu li là hiện trườngvà thiết kế.May mắn thay trong lúc rong ruổi các phim trường để kiếm sống, nó lại bước chân vàocông ty này, được làm đạo diễn nhưng chỉ là những tiểu phẩm hài nho nhỏ, âu cũng làdiễm phúc của nó.Những ngày không đi quay, nó phải vào công ty, viết kịch bản hài với định mức mỗi tuầnlà ba tiểu phẩm, công ty này là vậy một người phải làm ba bốn công việc thì mới đượclòng sếp, nó đành phải chấp nhận thôi.Công việc hằng ngày của nó là lang thang trên mạng, xem phim, xem hài kịch rồi bênguyên xi xuống, sửa lại đôi chút rồi gửi giám đốc. Lắm lúc bị đồng nghiệp phát hiện,nhưng nó mặc kệ, việc ai nấy làm, chả ai liên quan đến ai. Ước gì có sẵn một trăm số hài,nó sẽ cầm cự để tồn tại ở đây được một năm…2. Một buổi chiều lộng gió, nó ngồi bên quán cà phê Đồng Dao, cạnh công ty mà nó đanglàm. Cái quán này vốn thân thuộc với nó từ lâu bởi từ khi nó vô công ty này làm nó đãlàm quen với bà chủ quán với một mục đích cực kỳ đen tối, dùng nam nhân kế để có thểuống cà phê thiếu, cuối tháng sẽ thanh toán tiền sau.Nó chợt cười khẩy với suy nghĩ đó rồi xoay xoay tách cà phê để trên bàn, từng giọt càphê đang chầm chầm rơi xuống đen đặc như nỗi buồn nó đang vướn mắc trong lòng.Hôm nay nó có một cảm giác hụt hẫng, một sự lo lắng xem lẫn sự tức giận cứ âm ỉ tronglòng, nó muốn tâm sự, muốn được chia sẻ với một ai đó, một người bạn chẳng hạn.Nhưng nó không có bạn vì là người dân tộc Chăm, tính tình nó hơi khác người nên khôngquen nổi một người bạn thân nào cả.Nó muốn gọi cho em, nhưng nó biết mình không xứng với em, bởi em là một cô gái xinhđẹp, ngây thơ và trong sáng, có lẽ trong một trăm cô gái Sài Gòn này, nó đoán chừngchắc chỉ có mình em còn giữ được cho mình một tâm hồn như thế (nó có thiên vị cho emquá hay không). Nên tuyệt nhiên nó không dám làm lay động mặt nước hồ thu đang trongveo ấy, nó biết em có rất nhiều người đeo đuổi, từ đẹp trai công tử hào hoa cho đến đạigia, nhưng tất cả em đều từ chối, bởi em có một gia cảnh hết sức đặc biệt mà nếu bất cứmột người đàn ông nào đến với em đều e ngại.Nó nhìn mông lung vào chiếc ti vi đang được treo hơi cao đối diện với tầm nhìn của nó,hôm nay nó cũng không có tâm trạng để xem phim bởi đầu óc nó đang vẫn vơ nghĩ vềmột điều gì đó xa lắm chợt nó đọc được trên ti vi, những dòng chữ về lời hay ý đẹp, cóđệm những điệu đàn hoà tấu như muốn nhấn sâu vào lòng người “Nghệ sĩ chẳng là gì nếuthiếu tài năng”.Nó vội đưa mắt ra xa không thèm đọc đến những câu sau, nó buồn… Một nỗi buồn củasự đắn đo, nỗi buồn của sự nghi ngờ, phải chăng nó là người bất tài nên cho đến tận bâygiờ, nó vẫn chưa là gì mặc dù nó tốt nghiệp đạo diễn đã được hai nămNó cầm chiếc điện thoại cùi bắp trên tay, phân vân bấm số và gọi cho em tiếng nhạc chờcủa em vang lên “Anh bỗng thấy nhớ em nhiều, anh thấy lòng chợt lẻ loi, cô đơn cùngvới đêm dài, cứ trôi theo anh từng ngày… Em ơi giờ đây anh cần,cần một bờ vai em ơi,nhưng không cạnh ai lúc này, để anh có nơi tựa vào”- A lô!- Em hả?- Dạ, có gì không anh?- Heo, sao em để nhạc chờ buồn quá vậy?. Anh không thích…- Anh vô duyên! Em thích thì em để, mắc mớ gì tới anh mà thích với không thích!- Ừ, anh không thích đó, em đổi bài khác đi- Không, em thích bài này, em đang bận anh đừng có gọi nữa nha- Khoan đã HeoEm tắt điện thoại, nó chợt phì cười. Nó thích trêu chọc em để em tức giận, mỗi lần emgiận nó, em có cái kiểu làm nũng vô cùng đáng yêu mà nó dám chắc rằng một trăm thằngđàn ông nếu đã bị em làm nũng thì chắc sẽ nhũn não với em quá (nó lại thiên vị cho emnữa rồi)Nó bấm số của em tiếp tục gọi, tiếng nhạc lại vang lên, nó phì cười.- Anh đã nói là đổi bài nhạc chờ khác đi mà, nghe não ruột quá.- Thôi mệt anh quá, em đang quay. Anh đừng có phá em nữa, cô Hương la em bây giờGiọng của em bối rối nửa vừa cầu xin, nửa như lo sợ.- Em nói gì, em đang quay hả, em quay cái gì?Nó hơi bối rối- Em quay tiểu phẩm chứ quay cái gì, mệt anh quá. Mai gặp rồi tính nghen- Ủa, sao công ty mình đi quay tiểu phẩm hài mà không ai báo cho anh biết gì hết trơnvậy?Giọng của em lại ngập ngừng.- Em… em không biết nữa, có gì anh hỏi cô nghen, thôi tới phân đoạn của em rồi.Em cúp máy, nó nghe mà choáng váng, rồi nhủ thầm “Lẽ nào… hèn gì mà hôm nay, côngty vắng tanh”. Nó uống ngụm cà phê rồi bước ra cửa không quên nhắn lại với chủ quánghi sổ…3. Đêm, trong căn nhà trọ buồn tênh, nó vốn không thích hút thuốc, nhưng hôm nay nómuốn thử nghiệm cảm giác phiêu bồng khi hít một làng hơi thuốc rồi nhả khói ra khôngtrung. Cầm điện thoại nó nhắn tin cho em “Em online để gặp anh một chút nghen”.Có tiếng bíp bíp là tin nhắn của em trả lời “Em đang mệt, em muốn ngủ, có gì để mai nóinghen anh”. “Anh đang có chuyện, nếu em không gặp anh, anh sẽ nhảy xuống lầu tự tử,mai báo đăng tin anh chết, em là người ngộ sát đó nghen”. Tiếng bíp bíp báo tin “Thôiđừng có xạo, anh chết rồi lấy đâu ra người ta biết em mà hỏi”. “Thì người ta đọc trongđiện thoại của anh, thấy có tin nhắn anh nhắn cho em công an sẽ tìm tới em” “Mệt anhquá, người ta muốn ngủ mà cũng không cho nữa, thôi được em thua anh rồi đó, Anhonline đi”Màn hình laptop hiển thị khung cửa sổ chát có hình của em, em gõ một cái buzz vàokhung cửa sổ chát của nó, nó trả lời em bằng mười cái icon hình hôn, em để chế độ ẩn vànó bắt đầu chát- Anh làm gì mà như ma réo vậy?- Trời, em mới là con ma đó làm anh hết hồn… Anh buồn?- Anh hết hồn tức có nghĩa là anh không buồn… mà có gì đâu phải buồn, anh không đithì đỡ mệt?- Hôm nay ai làm đạo diễn vậy?- À, một người rất trẻ, chắc bằng tuổi em, nhìn cũng đẹp trai lắmNó bậm ...