Danh mục

Bước qua yêu thương

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 130.73 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

1.Tôi và Miên thân nhau từ hồi xa lắc, xa lơ. Hai đứa đi đâu cũng kề kề như hình với bóng. Đám bạn nhiều lúc vẫn tặc lưỡi trêu tôi và Miên là hai con đồng tính. Khổ lắm! Chúng tôi muốn tách nhau ra lắm đấy chứ, nhưng đâu có được.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bước qua yêu thươngTên fic: BƯỚC QUA YÊU THƯƠNGTác giả: PHẠM ĐÌNH THẮNGThể loại: Truyện ngắn học trò1.Tôi và Miên thân nhau từ hồi xa lắc, xa lơ. Hai đứa đi đâu cũng kề kề như hìnhvới bóng. Đám bạn nhiều lúc vẫn tặc lưỡi trêu tôi và Miên là hai con đồng tính.Khổ lắm! Chúng tôi muốn tách nhau ra lắm đấy chứ, nhưng đâu có được.Tôi và Miên học cùng từ hồi mẫu giáo cho đến hết cấp hai. Lên đến cấp ba thì chỉhọc cùng trường. Trong khi tôi học chuyên Toán, thì Miên lại học chuyên Văn.Lớp tôi đầu dãy tầng 3, lớp Miên lại cuối dãy tầng 1. Ơ, thế mà hai đứa cứ gặpnhau suốt mới lạ! Thực ra, thì hai đứa có quy ước với nhau, cứ giờ ra chơi là phảigặp nhau. Tiết 1, tiết 3 Miên sẽ leo núi lên tầng 3 gặp tôi. Còn tiết 2, tiết 4 tôiphải thả dốc xuống tim Miên. Ra chơi mà không gặp được, thì cứ khôn hồn màchịu phạt, để bù lại quãng đường đi lại vất vả!Rồi việc gặp nhau giữa tôi và Miên mỗi khi đến trường trở thành thói quen. Khônggặp thì thấy nhớ, thấy nhung, gặp rồi thì không hết chuyện để nói. Mới đầu, Miênlên lớp tôi (hay tôi xuống lớp Miên cũng thế) đều ngại ngùng, e dè, nên chỉ dámđứng ngoài hành lang buôn dưa lê. Sau này quen rồi, cứ đến là đi thẳng vào lớp,ngồi luôn xuống ghế (vô duyên gọi là thôi rồi). Cứ như thế, thành ra ai trong lớpMiên tôi cũng biết, mà ai trong lớp tôi, Miên cũng hay. Mỗi đứa, như có tận hailớp. Dân chuyên Toán với dân chuyên Văn xưa nay chúa ghét nhau, giờ nhờ tôi vàMiên là sợi dây kết nối thành ra trở thành bạn tốt. Kể ra, công lao của tôi vàMiên cũng lớn ra phết đấy chứ!Nhưng chuyện đấy đã là là gì, so với chuyện Miên nói cô ấy đã cảm nắng mộtanh chành ở lớp tôi (Thú vị thật). Thế mà tôi gạn hỏi mãi, Miên cũng không nói.Cũng không trách Miên được, tôi biết Miên có điều khó nói. Dù vậy, tôi vẫn tò mòvà không biết ai đã lọt vào mắt xanh của Miên. Mà là ai đi đi chăng nữa, nếuMiên cần tôi sẽ ở bên giúp đỡ, vì người kia, học cùng lớp tôi mà!2. Mẫn gặng hỏi tôi về cậu bạn tôi chót cảm nắng. Tôi rất muốn kể cho Mẫnnghe, nhưng tôi nghĩ vào lúc này chưa phù hợp cho lắm. Vì tôi biết tính Mẫn, cô ấysẽ giúp tôi, còn tôi thì vẫn chưa sẵng sàng để bắt đầu.Tôi vẫn lên lớp Mẫn, ngồi cạnh Mẫn rồi thủ thỉ đủ thứ chuyện. Dĩ nhiên, tôi cũngkhông quên để mắt tới cậu ấy. Thật tuyệt, khi cậu ấy lại ngồi rất gần tôi. Vàkhoảng cách ấy có Mẫn ngồi giữa. Nghĩa là, cậu ấy là hàng xóm ngồi cùng bànvới Mẫn. Tôi khâm phục, vì cậu ấy sở hữu một chiều cao thật đáng mơ ước - 1m85(tức hơn tôi 25 phân). Không chỉ vậy, cậu ấy còn có một khuôn mặt ưu nhìn vàmột giọng nói cực kì ấm. Tôi nhớ không nhầm, thì cậu ấy tên Huy. Phạm Lê Huy.Tôi đã thấy cái tên đó, trên cuốn vở ghi của cậu ấy.Mặc dù, tôi vẫn thường xuyên lên chơi với Mẫn, ngồi cạnh Mẫn, và gần đó là Huy.Thế nhưng, tôi chưa có dịp nói chuyện với cậu ấy nhiều. Trừ một lần, tôi thấy Huyđang ngồi làm bài, thì Mẫn vỗ vai rồi giới thiệu tôi với cậu ấy. Hơi buồn, vì cậu ấychỉ quay ra nhìn tôi cười và chào một tiếng. Sau đó, lại quay lại với đống bài tậptưởng như rất ngổn ngang, và tôi thì không có cơ hội đáp lại cậu ấy. Cuộc nóichuyện ngắn ngủi chỉ dừng lại ở đóTôi hỏi Mẫn về Huy. Mẫn kể cho tôi, Huy là một anh chàng ít nói, nhưng lại rất dễgần và học thì cực kì giỏi. Trong lớp, điểm số của Huy luôn cao ngất ngưởng.Cũng vì ít nói, lại học giỏi, nên cậu ấy chẳng mất lòng ai bao giờ. Ai cũng quý cậuấy, có bài khó là y rằng chạy ngay đến hỏi. Tiếc là tôi học chuyên Văn, lại khônghọc cùng cậu ấy, nếu không tôi sẽ thường xuyên gặp bài khó để có cơ hội chạyđến hỏi bài cậu ấy, để được nghe giọng nói của cậu ấy. Giọng nói ấm áp và ngọtnhư mía đường.3. Miên ngày càng lạ. Miên nói, giờ trừ tiết 2, sau khi xuống sân tập thể dục toàntrường xong thì tôi có quyền rẽ vào chơi với Miên, còn các tiết còn lại, cô ấy sẽ lênlớp tôi. Tôi biết lí do và hiểu tại sao Miên lại phá vỡ thỏa thuận trước kia. Thế cũngtốt, như vậy tôi sẽ ít phải đi lại và Miên thì cũng dễ dàng tiếp cận mục tiêu hơn.Tôi thì chưa giúp được gì cho Miên, nhưng tôi cũng không nỡ lòng nào ngăn cảnquyết định ấy của Miên. Nó có quan trọng gì đâu, khi chúng tôi vẫn được gặpnhau, còn ai đến lớp ai thì chẳng vậy?Tuy vậy, tôi vẫn cứ tự hỏi và tò mò về cậu bạn ấy. Có điều tôi không dám hỏiMiên, mà có hỏi chắc Miên cũng chẳng nói. Có lẽ, Miên chưa sẵng sàng để bắt đầumọi thứ. Mà có một lần, tôi vô tình nhắc đến chuyện tình cảm của Miên và cậu bạnở cùng lớp tôi, không hiểu sao mặt Miên đỏ bừng lên. Tôi phì cười vì trông Miênlúc ấy thật ngộ, nhưng cũng thật dễ thương. Và tôi, lập tức chuyển chủ đề, sợ làmMiên ngại.*Tôi thân với Miên từ khi còn bé. Nhưng với Huy thì khác, tình bạn thân của chúngtôi nảy nở và bắt đầu từ một lần đổi chỗ cuối năm lớp 10. Khi đó, cô xếp tôi ngồicạnh Huy. Ban đầu, tôi không chịu, mà cứ xin cô đổi chỗ bởi tôi sợ ngồi với mộtngười ít nói, vì sẽ thật cô đơn nếu một lúc nào đấy tôi cần ai đó nói chuyện. Nhưngvì không có lí do chính đáng, nên tôi vẫn phải ngồi cạnh Huy. Sau một thời gian úctôi ...

Tài liệu được xem nhiều: