Thằng Ngô đứng nhìn mãi con diều của nó đang bay lượn trên không. Con diều bằng giấy thật mỏng, nhiều màu, và trông rất lộng lẫy! Ngoài ra nó còn có cái đuôi rất dài, cái đuôi uốn éo bay lượn khiến nó nhìn mãi không biết chán mắt. Ðó là công trình của nó, bỏ ra cả tuần lễ mới làm được cái diều này, nếu kể thời gian nó đi tìm giấy nữa thì phải mất cả mấy tháng trời! Năm ngoái nó cũng có một cái diều, không phải là nó làm, nhưng là bắt được!...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Buổi Chiều Lộng Gióvietmessenger.com Cao Xuân Lý Buổi Chiều Lộng GióThằng Ngô đứng nhìn mãi con diều của nó đang bay lượn trên không. Con diều bằng giấythật mỏng, nhiều màu, và trông rất lộng lẫy! Ngoài ra nó còn có cái đuôi rất dài, cái đuôi uốnéo bay lượn khiến nó nhìn mãi không biết chán mắt. Ðó là công trình của nó, bỏ ra cả tuầnlễ mới làm được cái diều này, nếu kể thời gian nó đi tìm giấy nữa thì phải mất cả mấy thángtrời!Năm ngoái nó cũng có một cái diều, không phải là nó làm, nhưng là bắt được! Không hiểudiều của ai bị đứt dây mà lại bay đến nhà nó rồi vướng ngay vào ngọn cây ở góc vườn! Vậylà nó có diều để chơi mà không mất công gì cả! Nhưng rồi một hôm nó đang chơi, con diềuđang bay bổng bỗng lại đứt dây, bay mãi, bay mãi, đến khi nó không còn thấy gì nữa. Tốihôm đó nó tiếc đến ngẩn ngơ, nhưng rồi cũng tự an ủi, đó chỉ là diều bắt được, có mất thìcũng coi như chưa có diều vậy thôi! Nhưng cái diều này mới thật là diều của nó, nó bỏ côngbao nhiêu ngày trời mới làm được, nên nó phải thật cẩn thận đừng để mất. Muốn thế, nóphải tìm cho được một cuộn chỉ ni lông làm dây, mà chỉ ni lông bây giờ hiếm quá nên nóchưa biết làm thế nào bây giờ, thành thử vừa chơi diều vừa hồi hộp! Cách nó một khoảng,thằng Lương cũng đang thả diều, nó không dám lại gần thằng Lương vì diều của nó chaoquá, sợ hai cái lẹo vào nhau rồi đâm đầu xuống đất thì hỏng cả diều. Diều của thằng Lươngthì không nói làm gì vì xấu xí chứ đâu có được đẹp bằng của nó!Con diều đang bay bổng ngon lành thì mẹ nó réo:- Ngô ơi, về ăn cơm!Vậy là nó phải thu vội dây diều trở về. Nó không thích mẹ nó gọi lớn, mỗi lần mẹ nó gọi nhưvậy là cái thằng mất dạy Chung- thọt hay chọc:- Kìa, u mày gọi về cho bú!Cả khu này chỉ có mình nó gọi mẹ là u. Nhiều khi nó muốn nói với mẹ nó đổi lại cách gọinhư thằng Lương và những thằng khác mà không dám, hơn nữa nó cũng ngượng miệng,gọi là u quen mất rồi!Thằng Ngô cuộn vội sợi dây diều rồi chạy ù về nhà. Về nhanh, không thì thế nào bố nó cũngcốc đầu nó. Cái đầu đã không có tóc mà bố nó cứ cốc ngày hai, ba lần thì còn gì là đầu!Về đến nhà là nó thấy cả nhà nó ngồi quanh mân cơm rồi. Nó ngạc nhiên khi nhìn vào mâmcơm. Hôm nay chẳng những có xôi mà còn có cả thịt gà luộc. Mỗi lần nhìn thấy thịt gà lànước dãi chảy đầy miệng. Lâu lắm nó mới lại được ăn thịt gà. Thằng Ngô lấm lét nhìn bố nó.Mọi khi mà để mẹ nó gọi về ăn cơm là thế nào ông cũng cốc đầu nó, nhẹ nhất cũng chửi nómấy câu. Nhưng hôm nay thì hình như ông cũng vui vì có bữa ăn thịnh soạn lại có cả mộtchai rượu trắng nữa nên ông đã không để ý đến tội của nó! Thằng Ngô gắp xôi ăn với thịt gàtrước tiên, đó là hai món mà nó thường nghĩ là ngon nhất, nên nó ăn rất nhanh. Nó ănnhanh quá đến nỗi mẹ nó phải nói:- Thằng đốp này ăn chầm chậm thôi, mày làm như đói ba năm rồi ấy!Mẹ nó hay gọi nó là thằng đốp, nhưng thường bà chỉ nói thế thôi, chứ nó làm gì thì làm.Nhưng ăn mãi thì cũng phải no, phải chán. Nó đành đứng lên mà còn tiếc rẻ. Ăn xong nómới hỏi mẹ nó:- Tại sao hôm nay nhà mình ăn sang thế, u?Mẹ nó cầm tay nó:- Thỉnh thoảng có việc thì ăn, nhưng đi ra ngoài chơi đừng có nói với ai là nhà mình ăn cáigì! Ăn gì cũng chỉ nói là nhà mình ăn cơm, thế thôi! Con hiểu không?Thằng Ngô gật đầu, mặc dầu nó không hiểu gì cả!Ăn xong nó định chạy ra chơi diều nữa nhưng trời đã tối. Nó chạy sang nhà con Oanh ởcách nhà nó một thửa đất trồng khoai lang. Con Oanh cứ đòi chạy theo nó đi chơi nhưng nókhông cho vì mấy thằng, như thằng Chung- thọt, tụi nó hay chọc:- Ê, sao mày đi đâu cái con vợ mày nó cũng theo để kiểm soát mày vậy?Không biết những câu thằng Chung- thọt nói có câu nào con Oanh nghe được không mà lầnnào đi chơi nó cũng đòi theo, có khi còn rơm rớm nước mắt muốn khóc nữa! Nhưng nó nhấtđịnh rồi, nó chỉ chơi với con Oanh ở nhà nó hay nhà con Oanh thôi, còn đi đâu thì nó chỉ đimột mình. Hơn nữa, nó biết những trò mà nó chơi con Oanh không chơi được, không thểnào chơi được! Với lại cái miệng con đó cũng hay bép xép lắm, cho nó đi rồi về nhà cái gìnó cũng nói cho người lớn nghe hết là vỡ nợ ngay!Thằng Ngô phải đi vòng tránh mấy luống khoai, dẫm bừa lên trên là thế nào cũng bị chửi,nhìn cái dấu chân của nó ai cũng biết nên nó không thể đổ tội cho ai được, hoạ chăng là chỉcó thể đổ tội cho con Oanh thôi, nhưng với con Oanh thì đôi khi nó còn gánh tội cho conOanh nữa, vì chẳng thà nó bị mắng còn hơn là nó thấy con Oanh bị mắng!Vừa bước vào sân nhà con Oanh thì con nhỏ chạy ra:- Tao nghỉ chơi mày ra!Thằng Ngô đứng khựng lại trố mắt nhìn, cái con nhỏ này, hơi tí là nghỉ chơi, nghỉ chơi, nócũng hơi bực mình, nạt lại:- Mày cà chớn vừa vừa thôi, tao làm gì mà nghỉ chơi?- Ai bảo mày đi chơi diều mà mày không rủ tao đi?- Tao nói với mày rồi, mày có thấy đứa con gái nào chơi diều không, nếu mày thấy mày chỉtao, tao cho mày đi.Con Oanh không nói gì nữa nhưng nó có vẻ buồn, kể cũng tội nghiệp, ở quanh ...