Buổi họp lớp đã có chừng mười lăm người đến. Như vậy mới là một phần ba. Thủy bước vào cái bàn cạnh cửa sổ, liếc nhìn đồng hồ. Cô đi muộn bốn mươi lăm phút, vậy mà bữa nhậu vẫn chưa bắt đầu. Không biết sẽ về sớm kiểu gì đây.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Buổi họp lớp Buổi họp lớpBuổi họp lớp đã có chừng mười lăm người đến. Như vậy mới là một phần ba. Thủybước vào cái bàn cạnh cửa sổ, liếc nhìn đồng hồ. Cô đi muộn bốn mươi lăm phút,vậy mà bữa nhậu vẫn chưa bắt đầu. Không biết sẽ về sớm kiểu gì đây.“Mẹ cái bọn này! Sao giờ cao su thế nhỉ?” - Hùng lớp trưởng lầu bầu. Thủy hơingượng, vơ nắm lạc rang để vờ như bận rộn nhấm. Lan vồ lấy Thủy. Thủy chột dạ,sẵn đề phòng câu hỏi chuyện chồng con như thường lệ.“Thủy! Dạo này có gặp Châu không?”. Tất nhiên là không rồi. Thủy còn chẳngthiết gặp ai nữa là Châu. “Mày biết chuyện chồng nó chưa?”. Tất nhiên là Thủybiết chồng Châu rất, rất giàu. Cùng học kiến trúc trên hai khóa, nhưng chồng Châukinh doanh bất động sản. Chứ làm thiết kế tư vấn nhì nhằng như Châu, lấy đâu ratiền sắm xe với ăn diện thế.Châu tay vẽ cũng à uôm, thời đi học chưa đến nỗi gạ tình lấy điểm, nhưng mà xinhđẹp kiểu ngây thơ vô số tội, đố thầy nào dám quát. Hơn nữa, bố Châu là quan chứcở Bộ Xây dựng. Nói cho nhanh, Châu là con cá vàng của khóa. Hoa khôi thì khôngchắc, Thủy nghĩ vậy.“Chồng nó bị bắt tuần trước!”.Thủy làm mặt ngạc nhiên, nhưng bụng cũng không thảng thốt lắm, thậm chí cònthấy dễ chịu hẳn. Điều Thủy ngạc nhiên là hóa ra sau ngần ấy năm, cô vẫn khôngưa Châu. Hay là cách Lan nói cứ như báo tin vui không bằng. Thủy khẽ nhếchmép.“Ờ thì bong bóng vỡ, trùm bất động sản...”. Thủy gật gù, ngắm nhìn các bạn. Phầnđông mập ra, nhiều cậu bạn đã hói và mắt ai nấy đã đùng đục như nhìn không vàođâu. Lan phát tướng hẳn ra, ăn mặc khá cầu kỳ, váy quây không ly màu tím, khoácngoài áo rời voan mỏng màu đen, tóc màu hung hung. Trông cô như một chị gáivăn phòng bất kỳ tranh thủ giữa giờ làm chạy đến bữa nhậu. Nét đặc biệt duy nhấtcó vẻ “thiết kế” là màu son đỏ chói trông khá táo bạo.Hoàng cũng chưa đến. Thật ra Hoàng chính là lý do duy nhất khiến Thủy rút cụcđến buổi họp lớp. Thủy đã gọi điện hỏi Hùng, ướm hỏi xem những ai đến, rồi làmnhư vô tình nhắc đến Hoàng. Hoàng về Việt Nam rồi. Thủy vẫn lăn tăn khi nhớ hồisang Pháp đã hứa sẽ đi thăm Hoàng nhưng rồi Thủy lại thôi. Lúc ấy Thủy đã dànhra hai ngày rảnh trong lịch trình. Thật ra Thủy sợ. Sợ gặp lại cảm giác cũ. Sợ cái sựkhẩn khoản van nài của Hoàng. Sợ mình mềm yếu.Lục tục thêm được hơn chục người, có vẻ như đã khá đông so với mong muốn củaHùng lớp trưởng. Hùng vui vẻ ra mặt, bõ công gọi điện nhắn tin, thậm chí dọa dẫmanh em. Hùng vốn đi nghĩa vụ quân sự về rồi thi đại học, anh hơn tuổi phần lớn cảlớp. Anh khoát tay: “Thôi chúng ta nâng cốc mừng một giáp mới họp lớp nào!”.Không khí nhao nhao lên chén chú chén anh nhưng vẫn lễnh loãng thế nào. Có cậunào nhắc đến Châu với Hùng. Được đà, Lan nhanh nhảu thông báo tin sốt dẻo. Cảphòng rào rào bình luận. Hùng rút điện thoại, chau mày bấm số rồi gọi. Anh đưatay lên miệng ra hiệu im lặng. “Châu hả? Sao giờ này còn chưa đến? Đang cóngười muốn gặp Châu này. Ai hả...”. Hùng nhìn quanh rồi dừng lại ở Thủy. “Ừ, cóHương, Lan, Thủy... À, Thủy! Châu gặp Thủy này!”.Thủy sững sờ rồi nhăn mặt, xua xua tay, rít lên: “Không!”. Hùng định đưa điệnthoại cho Thủy nhưng đúng lúc ấy điện thoại của cô reo. Thủy đắc thắng giơ lênchứng minh.Hùng trả lời điện thoại xong, báo cho mọi người: “Châu lát nữa đến”. Mọi ngườiăn cầm chừng đi thấy rõ. Cánh con trai lôi máy ảnh, iPad ra xem ảnh, đọc tin, tranhthủ check mail. Hương với Lan lại tiếp tục màn ai có vợ, ai chưa... Thủy nhíu màynghĩ cách rút lui, biết mình cũng là một đối tượng để bị tra vấn về chuyện gia đình.Nhưng hôm nay Châu đã thành chủ đề lấn át tất cả, nên chuyện chưa chịu lấy aicủa Thủy thành không đáng kể. Nhưng chứng kiến Châu ra sao sau sự cố kia cũnghay. Và tại sao vừa nãy lại muốn gặp Thủy.Châu đến. Trái với hình dung của cả lớp, cô có vẻ thoải mái, tươi tắn nữa là đằngkhác. Mái tóc ngắn làm cô trẻ hơn tuổi. Sự thoải mái của Châu khiến cả lớp nhưkhựng lại khi cả bầu câu hỏi định bung ra. Hương rụt rè ướm lời gỡ bí cho cả lớp:“Hôm nọ tớ có đọc tin. Bây giờ nhà ấy thế nào?”. Châu gật đầu cảm kích: “Ừ, thìđang nói chuyện với luật sư”. Thủy để ý thấy Châu như căng mình lên trước nhữngánh mắt dò xét. Châu vẫn có cái vẻ kiêu hãnh con nhà.Lan nhìn thẳng vào Châu: “Bố cậu không tác động được gì à?”. Châu mím môi, rồicười nhẹ: “Việc ai làm người nấy chịu chứ”. Lan vẫn không tha: “Thế mà bọnphóng viên chọc thối viết là bố cậu đứng tên cả mấy lô biệt thự luôn. Láo thế chứ”.Hùng lừ mắt lườm Lan. Hương khẽ quay sang Lan, mắng: “Khóa phéc-mơ-tuyamồm ngay”. Thủy để ý thấy mắt Châu rơm rớm, môi giật giật. Hùng vội lên tiếng:“Nào, anh em làm tăng hai đi chứ nhỉ!”.Trong tiếng ồn ào và kẻ đứng người ngồi lố nhố, dáng Châu quay ngang quay ngửacụng ly trông thật thiếu hẳn sự tự nhiên lúc đầu. Hai cặp mắt giao nhau, Châu mỉmcười: “Thủy!”.Thủy nhớ cái dáng đó, cái dáng lúng túng nữ tính chết người nơi Châu ngày xưaThủy từng ghét cay ghét đắng. Con trai cả khóa, khóa trên khóa dưới đều dập dìu ở ...