Trong đời ta, có những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi nhưng hình như chẳng ngắn bao giờ. Cũng như ta, ta gặp anh vào đầu tháng bảy năm xưa, mà cho đến tận năm nay, ta vẫn nhớ. Cuộc gặp gỡ vội vã đôi ngày thôi, mà hình như là cả trời kỷ niệm. Anh bên ta, ta bên anh, thời gian cứ dừng mãi hôm ấy. Nắng cứ đẹp ra, và hoa, và gió lẫn cả mây, tất cả đều đẹp. Màu xanh của lá hình như xanh hơn bao giờ. Rồi nước...phẳng lặng, dịu êm, bình dị.... Ba...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Buồn Vui Kỷ Niệm Buồn Vui Kỷ NiệmTrong đời ta, có những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi nhưng hình như chẳng ngắn bao giờ. Cũngnhư ta, ta gặp anh vào đầu tháng bảy năm xưa, mà cho đến tận năm nay, ta vẫn nhớ. Cuộcgặp gỡ vội vã đôi ngày thôi, mà hình như là cả trời kỷ niệm. Anh bên ta, ta bên anh, thờigian cứ dừng mãi hôm ấy. Nắng cứ đẹp ra, và hoa, và gió lẫn cả mây, tất cả đều đẹp. Màuxanh của lá hình như xanh hơn bao giờ. Rồi nước...phẳng lặng, dịu êm, bình dị....Ba ngày trại, ngày đầu ghi danh, ngày sau thi đua và ngày cuối chia tay. Ta đến với trại vìmột lời hứa, mà không vì lỡ đóng tiền. Cũng chẳng đúng, có lẽ vì ta là chị. Chị thì khôngthể thay lời với những cô em gái...đúng không?Không bạn, không bè,..những cô em gái chưa đến, ta một mình lang thang. Xung quanhtrại thật lớn, cây cỏ thật xanh, không khí mát lành.Đúng là khung cảnh tuyệt vời cho tatrút bỏ những phiền muộn của cuộc sống hàng ngày. Ta lúc ấy chẳng đẹp, lại khôngduyên. Thế mà...- Vy, sao không tìm tổ của mình đi?- Ờ, mà tìm làm sao?Một người bạn lạ hoắt bảo ta thế, rồi hắn chỉ dẫn, rồi hắn.....- Daniel, đây là Vy, người cùng tổ đó....- Vy có vài người bạn, để Vy đi tìm họ nhé!Nói rồi, ta vụt đi mất. Mới lúc nảy một mình ta lang thang, mà bây giờ người là người,phòng ăn vang lên tiếng cười nói...ta vẫn chưa nhận ra anh....***Tổ của ta mang tên Hà Tiên...Ta chẳng biết vùng đất Hà Tiên như thế nào, chẳng biết cótiên thật hay không...ừ ta lại suy nghĩ, lặng im và...- Chúng ta bắt đầu giới thiệu tên nhé.Lúc đó ta mới giật mình quay lại, tấc cả điều trẻ, tất cả hình như điều sinh ra ở nướcngoài. Chỉ riêng ta, lớn, và...chẳng rành tiếng ngoại ngữ, hay nói đúng hơn, chẳng nóitiếng ngoại ngữ bao giờ....Ừ có lẻ thế, nên ta lặng im.- Nếu không ai có thể làm đội trưởng, thì mình làm nhé!Lúc bấy giờ ta mới bắt đầu chú ý đến người con trai, dáng cao, nước da ngăm và....đôimắt thật đẹp. Hình như trong mắt anh là cả một trời xa thẳm. Để rồi ta biết được, anh sinhsống và lớn lên ở Pháp, sau đó sang Mỹ, cha là người Pháp và mẹ người Việt. Đẹp nhỉ...!Mà không, ta cứ ngở anh rất trẻ. Tuổi 20 hoặc 22...Nên ta chỉ nhìn, và chỉ lặng im, lắngnghe. Để rồi, buổi đố thơ. Ta vốn yêu thơ, thích thơ, nên có vài câu thơ ta may mắn đoánđược.....nên anh nhìn ta bằng đôi mắt ngạc nhiên...và ngạc nhiên.***Chợt nhiên ta thấy có một điều rất lạ, hình như bao giờ anh cũng ở gần ta. Mà không,hình như bao giờ ta cũng muốn ở cạnh anh, dù biết rằng đó chỉ là một cậu bé...nhưng đôimắt cứ thu hút ta. Và có lẽ vì ta ý thức được, đây chỉ là trại, chỉ đôi ba ngày thôi...Buổi chiều, giờ chơi cùng với tất cả thành viên trong trại. Mọi tổ bắt đầu tụ tập. Anh vẫnbên ta. Trong giờ chơi, ta vô ý làm trầy cổ anh, một đường thật dài và thật sâu. Thế là tacứ nhìn mãi nơi ấy, lòng thấy tồi tội cho anh. Chắc đau lắm.Đêm, tất cả thành viên tụ hợp lại thành vòng trong theo tổ của mình, dĩ nhiên anh vẫn bênta. Về đây ta cùng nhau hát ca bài hát ấy vang vang. Rồi không biết vì sao anh choàng lấyvai ta...rồi vì lẽ nào đó anh choàng vai luôn người bạn bên cạnh. Ta chỉ mỉm cười, tựnghĩ...đúng là một cậu bé.Khuya, ta mới biết được tuổi anh. Hoá ra lớn hơn ta đôi tháng. Hay nhỉ. Ta chỉ cười.Sáng, vừa bước vào phòng ăn, anh đã có mặt, và dành sẳn cho ta chiếc ghế.Trưa, trong giờ sinh hoạt, mọi người điều được chọn một đề tài cho riêng mình. Ta chọnGiáo Lý Tình Yêu..và dĩ nhiên ta muốn nghe tiếng Việt. Anh mỉm cười chọn theota...trong khi đó anh rành tiếng Anh hơn. Ta chẳng hiểu.Thầy bảo, mỗi người hãy chọn cho mình một người bạn khác phái. Anh nhìn ta hỏi :- Chọn Vy nhé!Ngạc nhiên, nhưng ta chỉ mỉm cười.Thầy bảo, mỗi người hãy viết ra cho mình những nguyện vọng về người yêu lý tưởng.Anh bắt đầu viết....- Thủy chung,.......và hiểu biết về thơ...!Hiểu biết về thơ. Ta chau mày..hỏi...:- Tại sao Daniel lại bảo phải hiểu biết về thơ.- Tại thấy hay hay!- Có dòng máu lãng mạn hả...!Anh chỉ cười.Tự nhiên ta thấy gần gũi với anh quá, thân thiết với anh quá...! Rồi, chợt nhiên một côbạn khác bước vào, bảo ta dời sang một chiếc ghế cho cô ngồi cạnh anh. Ta.......bực mìnhvà giận lắm. Trách sao anh không nói gì.Từ đó, ta im lặng, chỉ nghe lời thầy giảng..mà có nghe được gì đâu, ta chỉ nhìn ra cửa sổ.Mây nước vẫn đẹp nhưng có đều hơi lạc lỏng, hơi bơ vơ. Tan giờ, ta lặng lẽ trở về phòng.***- Nảy giờ Vy đi đâu thế? Daniel tìm Vy khắp nơi!- Vy về phòng, và đi tắm- Trời đất, giờ này mà đi tắm, à thôi, nhanh lên, mọi người đang chờ.Anh nắm tay ta, vụt chạy. Má ơi! Ta.... chỉ biết làm theo thôi. Và không hiểu vì sao ta lúcnào cũng chỉ im lặng, mỉm cười và làm theo khi ở cạnh anh.- Hả trời đất, bắt Vy đóng kịch? No way..- Yes way!Một người bạn tổ khác chọc ta thế.Đêm lửa trại, đẹp lạ lùng. Mà ác quá, trời rất lạnh. Cái lạnh không khiến chết người,nhưng khiến lòng cảm thấy hình như cần một chút gì đó sưởi ấm. Anh vẫn bên ta. Màkhông! Ta quay sang cô bé ...