Dù chỉ mới quen nhau tròn một học kỳ nhưng Rose và Vân đã trở thành đôi bạn thân thiết. Họ tâm sự với nhau về gia đình, về học tập, về những chàng trai... Rose là cô bạn người Anh dễ thương của Vân. Nói cô dễ thương quả không hề sai. Da trắng, môi đỏ, sống mũi cao, tóc xoăn đúng chất Tây
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Buông tay, dù chưa bao giờ nắmBuông tay, dù chưa bao giờ nắmDù chỉ mới quen nhau tròn một học kỳ nhưng Rose và Vân đã trởthành đôi bạn thân thiết. Họ tâm sự với nhau về gia đình, về họctập, về những chàng trai...Rose là cô bạn người Anh dễ thương của Vân. Nói cô dễ thương quảkhông hề sai. Da trắng, môi đỏ, sống mũi cao, tóc xoăn đúng chất Tây.Nhưng dễ thương nhất là Rose chỉ cao 1m65, bằng Vân - một chiều caomà so với người Anh là khá khiêm tốn. Không những vậy, Rose còn sởhữu đôi mắt nâu của người châu Á thay vì đôi mắt xanh của người châuÂu. Cô thích nghe nhạc cổ điển, thích tự tay đan khăn mặc dù tiền mualen ít nhất phải gấp đôi tiền mua một cái khăn ngoài chợ, thích ăn kemmặc ngoài trời tuyết đang rơi, thích xõa tóc dù là mùa đông hay mùahè… Bằng đấy nguyên nhân thôi cũng đủ để Vân và Rose trở thành đôibạn thân thiết ở cái nơi đất khách quê người này rồi.Cuộc sống ở thành phố cảng Portsmouth (Anh) vô cùng nhộn nhịp vớinhững tòa nhà chọc trời, những khu thương mại, khu resort mà nghe đồnrằng chẳng khác gì thiên đường. Khi xin được học bổng toàn phần, niềmvui chiến thằng đã át đi sự lo lắng về cuộc sống xa nhà của Vân. Chỉ đếnlúc đặt chân xuống sân bay, cô mới sững người. Một đứa con gái từ nhỏchưa bao giờ nếm trải cảm giác xa gia đình, giờ đang một mình đứng nơiđất người, nhìn xung quanh đâu đâu cũng thấy toàn người bản xứ, mặt aicũng lạnh ngắt làm Vân chẳng dám hỏi ai. Đúng lúc nước mắt đang chựctrào ra thì một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô cùng giọng nói lơ lớ:- Xin chao! Are you Vietnamese?Vân ngơ ngác quay lại nhìn người vừa hỏi cô. Rõ ràng cô bạn này làngười Tây, sao lại nói được tiếng Việt Nam nhỉ? Nhưng cũng vội trả lời:- Yes, I am Vietnamese. And you?- I come from England, but my grandmother is Vietnamese. I love VietNam.Cô hồn nhiên kết luận. Vân cười tươi. Ngay từ cái nhìn đầu tiên Vân đãcó thiện cảm với cô bạn Tây chỉ-cao-bằng-mình này. Đi với Rose, côkhông có cảm giác lạc lõng như đi cùng với những người bạn Tây khác.Rose lại là người gốc Việt nữa. Quả đúng là người Việt Nam đi đâucũng gặp đồng bào mình mà, tự nhiên thấy vui lạ.Trường đại học của Rose và Vân cách nhau không xa. Hai đứa đều ở kýtúc xá cho tiện, lại vừa tiết kiệm nữa, nên cứ cuối tuần là Vân lại sangtrường Rose chơi hoặc ngược lại. Những buổi gặp mặt đó hai đứa lạihiều về nhau nhiều hơn và thấy ngày càng có chung nhiều sở thích. Vânđược biết bà ngoại của Rose là người Việt Nam, lại là người Hà Nội, nơiVân sinh ra và lớn lên. Mỗi lần gặp, Rose lại nằng nặc đòi Vân kể về HàNội, về phở, về cốm làng vòng và về chiếc áo dài mà Rose thấy bà ngoạigiữ gìn như báu vật. Vân say sưa kể, kể một cách tỉ mỉ, chi tiết xen lẫnniềm tự hào khôn xiết. Những tiết học, những người bạn mới quenkhông làm cô nguôi đi nỗi nhớ nhà. Chỉ có khi gặp Rose, được kể về HàNội cô mới cảm thấy Hà Nội luôn ở trong cô, mới làm cô có thêm độnglực để học, học thật nhanh, thật tốt, để mau về với gia đình, với Hà Nộithơm mùi cốm của cô. ***Thành phố vào đông với những hàng rào phủ đầy tuyết trắng. Nhữngnóc nhà, bậu cửa, trong bồn hoa bên hiên nhà, những cành thông cứngcỏi hay hàng cây khẳng khiu đều độc một màu trắng thanh khiết - điềumà Vân chưa từng được thấy ở Việt Nam. Quán cà phê quen thuộc củahai đứa đã bắt đầu trang hoàng cho cây thông noel với những quà, đènnháy đẹp mắt. Dù chỉ mới quen nhau tròn một học kỳ nhưng Rose vàVân đã trở thành đôi bạn thân thiết. Họ tâm sự với nhau về bạn bè, vềgia đình, về học tập, về những chuyện vui hay bất bình trong cuộc sốngthường nhật. Rose thực sự là một người bạn lý tưởng. Cô luôn lắng nghemọi điều Vân nói, luôn đưa ra những lời khuyên đúng đắn cho Vân. Haingười trao đổi bài vở, dạy cho nhau những kiểu đan len mới mà ngườikia chưa biết - điều mà cả hai đều rất thích thú.- Này Rose, con trai nước cậu ai cũng vậy à? Để ý đến ai thì gửi thư,tặng hoa, tặng quà… không thèm biết đến cảm giác của người khác?Rose dừng mũi đan, ngước lên nhìn Vân, rồi lại tiếp tục, thoăn thoắt:- Không, không phải tất cả. Ít ra thì, cậu ấy không như vậy.- Ai cơ?- Không có gì. Mà cậu đang nói về ai vậy?Vân không trả lời. William - cậu chàng người Anh học cùng lớp với Vân- rõ ràng là đang theo đuổi Vân một cách công khai ngay từ tháng thứhai sau khi năm học mới bắt đầu. Vân là cô gái châu Á duy nhất tronglớp, không thể phủ nhận là vẻ đẹp mang đậm chất Á Đông của cô rất thuhút người xung quanh. Đến một ngày khi Vân phát hiện ra dưới ngănbàn của mình xuất hiện những bông hoa vô danh thì cũng là lúc nhữngcon mắt của bạn cùng lớp nhìn cô cũng bắt đầu khác đi. Một số ngưỡngmộ, một số thèm muốn, số khác lại có vẻ ganh tị. Ai bảo người đó làWilliam cơ chứ! Ai bảo cậu ta là người điển trai nhất lớp chứ. Ai bảocậu ta cứ ga lăng đúng nơi đúng chỗ, dần dần đánh gục hết trái tim củalũ con gái trong lớp kia chứ. Mà sao không phải ai ...