Danh mục

Ca dao chủ đề : Bệnh tương tư

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 184.88 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (11 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tương tư là một trạng thái tâm hồn cực kỳ kỳ cục. Như mọi trạng thái… tâm thần khác, nó là hậu quả hay kết quả của một tình cảm bất thường, hào hứng và nguy hiểm nhất: Tình yêu! Có yêu người ta mới tương tư! Không yêu, người ta chẳng thèm dòm mặt
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ca dao chủ đề : Bệnh tương tưCa dao chủ đề : Bệnh tương tưTương tư là một trạng thái tâm hồn cực kỳ kỳ cục.Như mọi trạng thái… tâm thần khác, nó là hậu quả hay kết quả của một tình cảmbất thường, hào hứng và nguy hiểm nhất: Tình yêu!Có yêu người ta mới tương tư!Không yêu, người ta chẳng thèm dòm mặt, chẳng thèm để ý cho mệt.Thêm một chi tiết nữa là người ta chỉ tương tư khi tình yêu chưa được thoả mãn, bịthiếu thốn rất nhiều hay hơn nữa: Bị từ chối.Tương tư trở thành căn bệnh. Ðã là bệnh thì không kể già, trẻ, lớn bé, nam nữ hayđen trắng. Trái tim còn đập thình thịch trong ngực là người ta còn có thể mắc bệnhtương tư.“Nắng mưa là bệnh của trờiTương tư là bệnh của tôi yêu nàng.”*Gặp mặt nhau, chưa biết nàng bằng lòng mình chưa, chàng cứ thấy trái tim mìnhthôi thúc, kêu réo ầm ỹ:- Ðúng tần số rồi, đúng đối tượng rồi, yêu đi thôi! Yêu đi thôi!Chàng làm sao được bây giờ ngoài việc làm cho sự thôi thúc trong lòng được đápứng.Chàng tìm cách gần gũi người mơ, nói cho người ta biết rằng chàng đang yêu vàtìm cách cho nàng yêu chàng.Dip may, gặp nàng bên đường trong một đêm trăng, chàng thủ thỉ hỏi han:”Hỡi cô tát nước bên đàng,Sao cô múc ánh trăng vàng đổ đi?”Từ ánh trăng vàng rực rỡ trên dòng sông, long lanh chiếu trong chiếc gầu sồng củanàng rồi hắt ra thành một giải luạ bạc trải dài trên đồng lúa cuả một đêm trăng,chàng về nhà, nhớ trăng, nhớ nước, nhớ người mà ngẩn ngơ tự hỏi:”Nước non một gánh chung tình.Nhớ ai, ai có nhớ mình hay chăng?”Riêng chàng, chàng nhớ lắm. Nhớ từ ánh trăng vàng mông mênh tới nụ cười e thẹnvới đồng tiền trên má bởi vì đâu dễ tìm được người trong mộng. Chàng đã đi hếtlục tỉnh Nam Kỳ mới bắt gặp được người mơ:”Trên rừng có cây bông kiểng.Dưới biển có cá hóa long.Con cá lòng tong ẩn bóng ăn rong.Anh đi lục tỉnh giáp vòng.Tới đây trời khiến đem lòng thương em!”Chàng nhớ nhung lắm, chàng “thương” lắm hưng chàng hổng dám nói ra:”Thò tay anh ngắt cọng ngòThương em đứt ruột, giả đò ngó lơ!”Chàng chỉ dám hỏi bâng quơ để coi người ta có chịu trả lời mình không:”Lá này là lá soan đàoTương tư gọi nó thế nào hỡi em?”Lỡ nhung nhớ, lỡ tương tư, bây giờ lại phải xa nhau, nỗi đau kể sao cho hết:”Ðứt tay mấy chút chẳng đau.Xa em một chút như dao cắt lòng.”Yêu nhau rồi, không thể nào chịu được chia xa, nó in hệt dao cắt lòng chàng.Chàng nhất định phải được cùng nàng nên chồng vợ. Dù cha mẹ rầy la, đánh mắngthì chàng cũng xin chịu chết để được gần nàng:”Anh thương em trầu hết lá lươn.Cau hết nửa vườn cha mẹ nào hay.Dầu mà cha mẹ có hay.Nhất đánh nhì đầy hai lẽ mà thôi.Gươm vàng để đó em ơi.Chết thì chịu chết.Lìa đôi anh không lìa!”*Nhớ nhung, thương nhớ làm chàng thức suốt đêm dài. Chàng tơ tưởng được thởthan cùng nàng, được thề thốt một đời chung thủy. Chập chờn hết đêm, chàng giậtmình tỉnh dậy, thấy mình vẫn một mình:”Bước sang canh một, anh thắp ngọn đèn vàng.Chờ con bạn ngọc thở than đôi lời.Canh hai vật đổi sao dời.Tính sao nàng tính trọn đời thủy chung.Canh ba cờ phất trống rung.Mặc ai, ai thẳng, ai dùn mặc ai.Canh tư hạc đậu cành mai.Sương sa lác đác khói bay mịt mờCanh chầy tơ tưởng, tưởng tơ.Chiêm bao thấy bậu, dậy rờ chiếu không.”Ðêm ngủ không yên, ngày tơ tưởng mặt, lòng nặng chĩu sầu tương tư. Chàng nhớlắm. Ở nơi nào đó, nàng đang ngồi bên song cửa, chàng muốn hỏi ai kia rằng lòngnàng có như tấm lòng chàng? Có thấy cô đơn, có cần người chia xẻ, có thắt thẻođợi chờ?”Ngồi tựa song đào.Hỏi người tri kỷ ra vào vấn vương?Gió lạnh đêm trường.Nửa chăn, nửa chiếu, nửa giường chờ ai?”*Chàng nặng lòng đến thế. Còn nàng, từ ngày ăn miếng trầu cay cũng đâm ra thẫnthờ, nhớ nhớ, quên quên.”Từ ngày ăn phải miếng trầu.Miệng ăn, môi đỏ, dạ sầu đăm chiêu.Biết là thuốc dấu, bùa yêu.Làm cho khúc mắc nhiều điều xót xa,Làm cho quên mẹ quên cha.Làm cho quên cả đường ra lối vào.Làm cho quên cá dưới ao.Quên sông tắm mát, quên sao trên trời.”Chàng tương tư ai đó thì cũng có người đang nhớ nhớ, thương thương ai. Ðể chedấu những tình cảm của mình, người ta đã phải dối mẹ, dối cha:”Thương nhau cởi áo cho nhau.Về nhà mẹ hỏi qua cầu gió bay.Tại mẹ may áo rộng tay.Con quen gió mát, áo bay mất rồi.”Cảnh vật quen thuộc, yêu dấu chung quanh, đâu đâu cũng có bóng hình:”Qua đình ngả nón trông đình.Ðình bao nhiêu ngói, thương mình bấy nhiêu.Qua cầu ngả nón trông cầuCầu bao nhiêu nhịp, dạ sầu bấy nhiêu.”Khi trang điểm, lúc đứng ngồi, lòng càng xót xa thương nhớ:”Cầm lược thì nhớ đến gương.Ôm chăn nhớ chiếu!Nằm giường nhớ …ai?”Nhớ thương làm người ta ngủ không yên, ăn không được, quay quắt nhớ miếngtrầu ngày nào:”Một thương hai nhớ ba sầu.Cơm ăn chẳng được ăn trầu cầm hơi.”Chiếc khăn, ánh đèn, đôi mắt cũng hùa nhau mà... nhớ thương mãi người nào đó:”Khăn thương nhớ ai, khăn rơi xuống đất?Khăn thương nhớ ai, khăn vắt lên vai?Khăn thương nhớ ai, khăn chùi nước mắt?Khăn thương ...

Tài liệu được xem nhiều: