Danh mục

Cả thảy gãy bốn ngón chân

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 170.71 KB      Lượt xem: 16      Lượt tải: 0    
Jamona

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

1. Chạy xe ra khỏi nhà chừng độ vài trăm mét, y cảm thấy có điều gì đó không ổn. Trong khi thằng con xoay mình chỉ một người đàn ông đang đứng phơi đầu trần trên toa kỹ thuật trượt nhanh trên đường ray thì y thấy có một cơn buồn ngủ ập mạnh vào người. Cơn buồn ngủ như một mũi tên được bắn phập vào một nơi nào đó trên cơ thể, khiến y mất kiểm soát, loạng choạng tay lái. Thằng con bấu tay vào hai bên hông y, ‘Ba, chạy kiểu gì lạ vậy?’. Y...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cả thảy gãy bốn ngón chân Cả thảy gãy bốn ngón chân TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN NHÃ THUỴ1.Chạy xe ra khỏi nhà chừng độ vài trăm mét, y cảm thấy có điều gì đó không ổn. Trongkhi thằng con xoay mình chỉ một người đàn ông đang đứng phơi đầu trần trên toa kỹthuật trượt nhanh trên đường ray thì y thấy có một cơn buồn ngủ ập mạnh vào người. Cơnbuồn ngủ như một mũi tên được bắn phập vào một nơi nào đó trên cơ thể, khiến y mấtkiểm soát, loạng choạng tay lái. Thằng con bấu tay vào hai bên hông y, ‘Ba, chạy kiểu gìlạ vậy?’.Y trấn tỉnh lại, đồng thời buông thỏng hai chân xuống, cà đế giày loạt xoạt trên mặtđường. Y cố lắc mạnh đầu, cái mũ bảo hiểm trì lại một sức nặng. Tiếng còi xe nã xoe xoéhai bên tai. Y cố giữ thẳng tay lái. Mi mắt díp lại. Có xe từ phía sau tông tới. Chiếc xecủa y vọt mạnh tới trước một khúc. Thằng nhỏ càu nhàu, ‘Ba chạy chậm quá để người taủi đít xe mình hoài’.Thằng nhỏ sáu tuổi, nó chỉ mới biết cỡi xe đạp lòng vòng trong xóm. Tình huống thật trớtrêu. Cơn buồn ngủ thật là quái đản. Buồn ngủ ngay từ buổi sớm. Mắt cứ díp lại trong khiđêm qua y đã đánh một giấc thật dài, thậm chí có thể nói đó là một giấc vừa dài vừangon. Trong khi cố nhướng mắt lên, y rà soát lại tất cả các chi tiết, tình huống xãy ra từngày hôm qua cho đến sáng nay. Trước tiên, y cố nghĩ xem, mình đã ăn hay uống món gìkhiến buồn ngủ hay không. Kết quả là không. Hôm qua là một ngày rất bình thường, y ănuống những món như bao ngày thường. Chỉ có một chuyện không vui xãy ra sau bữa cơmtối. Lúc đó y đang nằm đong đưa trên võng, vợ y kể lúc trưa đi đưa đám tang một ngườisếp cũ trong cơ quan, vì nhà chật phải dựng rạp ra ngoài đường mà xãy ra va chạm đánhlộn. Đám tang trở thành một đám đánh nhau kéo dài cả suốt buổi trưa. Y chợt nói, saunày chết đi, anh muốn được mang về quê chôn. Trong khi nói vậy, trong đầu y hiện rakhung cảnh tịch vắng của khu vườn nằm dưới chân đồi, nơi có hàng dãy mộ tổ tiên, ôngbà. Nơi thuở nhỏ, vào ngày giỗ, ngày tết y cùng cha mẹ anh em đến dẫy cỏ, thắp hương.Nơi thuở đôi mươi có những ngày y một mình ở đó, có khi cởi trần truồng ra đứng tắm ởgiếng đất bên cạnh một cây chanh to. Ở đó, chỉ có thiên nhiên và chim chóc.Đong đưa võng, y nhắc lại cái ước muốn khi chết được mang về chôn ở quê nhà. Chợt vợy quát lên thật to, ‘Sống ở đâu chết chôn ở đó, chết là xong, là thiêu cho nhanh. Ông nghĩsao mà đòi về quê? Toàn là những ý nghĩ kỳ quặc’. Có một cái gì đó nhói trong ngực. Yđịnh nói gì đó, thậm chí là hét lên một tiếng nhưng rồi thấy nghẹn lại. Y nhắm mắt làmnhư không nghe không thấy gì, rồi y chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết, ngủ thẳngmột giấc cho tới sáng, chẳng mộng mị gì.2.Y cứ nghĩ rồi sẽ qua. Nhưng không, cơn buồn ngủ xâm chiếm mỗi lúc một tăng. Rõ ràngcâu chuyện cãi vã tối qua không thể nào là căn nguyên cho cơn buồn ngủ. Để có thể kiểmsoát được tình huống, chốc chốc y lại thỏng chân cà đế giày loạt xoạt xuống mặt đường.Chưa bao giờ y thấy đường phố đông đúc xe cộ lại có lý như lúc này, hàng xe ken dày haibên khiến cho y khỏi ngã, chốc chốc các tay lái va vào nhau khiến cho y thoát ra khỏi cơnbuồn ngủ trong giây lát, và tiếng còi xe dội thẳng vào tai giúp y kiểm soát được là mìnhvẫn đang di chuyển trên đường phố.Để cho chắc ăn hơn, chốc chốc y lấy tay rờ vào đầu gối thằng nhỏ, ‘Sáng nay lạnh mà saocon không mặc quần dài?’. Thằng nhỏ hất tay y ra, ‘Thì ba lấy quần cho con chứ ai’. Ynắm chặt tay lái, cả người y gục xuống một cái rồi y vùng ngược lên, tay lái loạngchoạng. Y thoáng nghĩ tới bà bán thuốc lá trước cổng cơ quan, trưa nào cũng ngủ ngồitrên ghế, khi cả thân người đổ xuống thì bà lại vùng lên, nhưng mắt vẫn díp, rồi cứ gà gậtsuốt cả buổi trưa. Nhưng lúc này đang buổi sớm, và y không ngủ gật, mà cơn buồn ngủnhư đang được tiêm thẳng vào người.Y thỏng chân, rồi vội rút lên, nhưng không kịp, nước đã ộc hết vào đôi giày, ướt nhẹpluôn một đoạn ống quần. Hoá ra đã tới khúc đường lún, nước thuỷ triều tràn lên ngập gầnnửa bánh xe. Dù sao cũng ướt rồi, y thả luôn hai chân xuống nước với hi vọng cái lạnh cóthể xua đi cơn buồn ngủ. Nhưng chẳng ăn thua gì. Thằng nhỏ nhìn thấy y chơi trò nhúngchân trong nước, nó lại bấu vào hông y, ‘Ba, sáng nay ba bị làm sao vậy’. Y định nói, conơi, ba buồn ngủ quá, thật là buồn ngủ quá sức tưởng tượng, nếu như không đưa con đihọc, ba sẽ tấp xe vào đường, lủi vô cái bụi lau kia mà làm một giấc rồi. Nhưng y khôngthể nói vậy. Qua ba cái lô cốt nữa sẽ tới trường thằng nhỏ. Lúc này, lần đầu tiên y nhậnthấy sự có mặt của lô cốt là một cứu vãn. Đám đông xe cộ ùn lại, y thả chân và tranh thủngủ trong một phút, nhưng có chiếc bánh xe lướt qua đôi giày chân phải của y, cơn đaubất thình lình khiến y choàng tỉnh. Ngay sau đó là sự hối tiếc, bởi cơn đau dường nhưkhông đủ mạnh để có thể làm cơn buồn ngủ tan biến hẳn, mà trong một phút sau đó nólầm lì trở lại.Xe dừng trước cổng trường, thằng nhỏ trèo nhanh xu ...

Tài liệu được xem nhiều: