Phần trên tôi đã có nói qua về quan điểm bố trí chủ đề hay yếu tố chính của bố cục theo tỷ lệ vàng (dùng hay không dùng, áp dụng, vận dụng được hay không là do quan điểm của mỗi người sử dụng). Nhưng ngoài chủ thể ra các chủ đề phụ cũng không kém phàn quan trọng, nó là yếu tố quyết định để so sánh, để hỗ trợ tôn nên vẻ đẹp của chủ thể.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Các yếu tố phụ trong bố cục
Yếu tố phụ trong bố cục
Phần trên tôi đã có nói qua về quan điểm bố trí chủ đề hay yếu tố chính của
bố cục theo tỷ lệ vàng (dùng hay không dùng, áp dụng, vận dụng được hay
không là do quan điểm của mỗi người sử dụng). Nhưng ngoài chủ thể ra các
chủ đề phụ cũng không kém phàn quan trọng, nó là yếu tố quyết định để so
sánh, để hỗ trợ tôn nên vẻ đẹp của chủ thể. Như thể hiện bông hoa thắm tươi,
chúng ta thường chụp với cành, lá hay nhưng vật trang trí kèm theo... nhưng
thứ đó được coi như yếu tố phụ (thực ra để rạch ròi nhiều nhà nhiếp ảnh còn
phân chia thành hai loại: yếu tố phụ và bối cảnh).
Các yếu tố phụ này được chi làm 04 loại:
(1) Tiền cảnh
(2) Hậu cảnh
(3) Bầu trời
(4) Đường chân trời
1. Tiền cảnh:
Tiền cảnh trong bức ảnh thể hiện sự gần gủi, tính phàm tục: Một cành hoa bé
khi chụp phong cảnh, một khóm khoai trước chú vịt... Đôi khi ta phải dùng
tiền cảnh để che bớt những vật phụ khác trông không đẹp trong bức ảnh.
Kỹ tthuật để xử lý tiền cảnh là:
- Tiến lại gần hay chúc máy, ngửa máy để lấy nhiều hay ít tiền cảnh.
- Dùng ống kính góc rộng làm tăng tiền cảnh hay ống kính tele làm giảm
tiền cảnh.
- Dùng tiền cảnh để gióng khung hình cho ảnh. Chẳng thế mà các bạn có thể
thấy rất nhiều ảnh dùng vòm cổng, ngưỡng cửa, cửa sổ các nhánh cây.. để
gióng khu cho ảnh.
- Tạo sự tương phản giữu xa và gần thông qua đậm và nhạt, thường tiền
cảnh tối hậu cảnh sáng...
2. Hậu cảnh
Thực ra nếu đã xác định rõ chủ thể thì tất cả cái khác trong bức ảnh được gọi
lại hậu cảnh. Phân biệt chỉ mang tính tương đối. Ví dụ nếu chụp chân dung
thì người đó là chủ đề chính, cây cối, nhà cửa ... phía sau là hậu cảnh. Điều
tối kỵ theo quy tắc truyền thống là không được phép để chúng hoà trộn lẫn
nhau, dẫn đến tình trạng cái tượng đằng sau như ngồi lên đầu người, cái cây
đằng sau như mọc từ đầu người, cái bảng hiệu quảng cáo như xắp rơi xuống
đầu người...
Kỹ tthuật để xử lý hậu cảnh là:
Chiếu sáng là cách hữu hiệu khi chụp dàn dựng, bất cứ thứ gì nếu được
chiếu sáng đều sẽ nhạt hơn trong vùng tối. Néu không phải lợi dụng các
nguồn sáng chiếu qua khe cửa, lỗ thủng... (vì vậy càm la bàn để biết hướng
ánh sáng sẽ chẳng bao giừo thừa cả). Chụp phong cảnh nhiều khi phải đợi
mây làm xậm hậu cảnh để làm nổi bật chủ đề chính...
Canh nét cạn cũng rát phổ biến để cắt đuôi hậu cảnh ra khỏi chủ thể, đây
chính là cách sử dụng sự tương phản giữu mờ và tỏ. Canh nét cạn bằng cách:
- Tiến gân chủ đề
- Để khẩu độ nhỏ (1; 1.4; 2; 2.8...)
- Dùng ống tele...
(Cái này tôi đã trình bày trong DOF và sẽ nói lại trong mục Nhìn theo con
mắt của máy ảnh
Lia máy (panning) cũng là cách tạo tương phản giữa tỏ và mờ. Lia máy là
cách chụp các chủ đề đang chuyển động với vận tốc tương đối ổn định.
Người càm máy di chuyển máy theo sự di chuyển của chủ đề và bấm chụp.
Lúc đó, chủ đề sẽ rõ nét trên một hậu cảnh mờ nhoè nhằm tạo ấn tượng di
chuyển của chủ đề (cái này tôi cũng được xin phép trình bày trong mục Làm
chủ tốc độ trong Nhìn theo con mắt của máy ảnh)
Đường nét trong bố cục
Lại Hữu Đức
ARPS, APSHK, Hon. F. APA etc...
trích Ảnh Nghệ thuật tập I (Sài Gòn, 1971)
Khi đề cập đến bố cục là nói đến đường nét, vậy chúng ta thử tìm hiểu và
phân tách vai trò quan trọng của đường nét trong bố cục để xây dựng tác
phẩm.
Như chúng ta đã thấy, ánh sáng chiếu vào những hình thể trong vũ trụ, tạo
nên đường nét. Đường nét có thể là đen, là trắng, là xám, cũng có thể to hoặc
nhỏ và không bắt buộc phải liên tục.
Tùy theo tính chất và vị trí của đường nét, tùy theo những đường viền kết
hợp thành nó, nên đường nét có thể làm rung cảm tâm hồn và tạo những
nguồn cảm xúc khác nhau.
Đường nét là căn bản xây dựng nội tâm của ảnh : thẳng, cong hay gẫy khúc,
nó có thể cho nhìn thấy hoặc cụ-thể-hóa ra, hoặc gợi ra (trong phong cảnh
không có đường nét lớn để lấy làm chính thì sự liên lạc hữu hình hoặc vô
hình là đường nét chính) cho người xem.
Đưòng nét có thể là ngang, là dọc, là chéo. Đường nét có thể đặt theo những
nhịp điệu có nhiều tương ứng với chúng ta, bởi vì nó bắt nguồn từ những sự
biểu lộ tự nhiên và nó lược-đồ-hóa sức mạnh ấy tùy thuộc loại hình ảnh trình
bày không thay đổi từ ngàn xưa.
Như vậy người ta ghép ý nghĩa trang nghiêm với đường dọc, phẳng lặng với
đường ngang, sống động với đường chéo. Và đường thẳng vẫn có ý nghĩa là
cứng rắn, là nghiêm khắc, đường cong diễn tả sự rung cảm và sự trọn vẹn,
đường gấp diễn tả sự sống động và hỗn loạn.
Sự cân xứng của ảnh phần chính nằm trong sự tương hợp giữa những đường
nét và những mảng đậm lợt. Vì cân xứng không có nghĩa là cân đối nên
người ta xếp bố cục bằng hai cách:
1/ Bố cục cân đối
2/ Bố cục không cân đối
Bố cục cân đối
a/ Theo toán học: Cân đối là hai đối xứng ở hai hình bằng nhau, cách đều
nhau hai bên một điểm hoặc một cái trục nhất định.
b/ Nghệ Thuật : Về phương diện nghệ thuật, cân đối là sự phù hợp về kích
thước, về tương xứng của những phần khác nhau của cơ thể và tương xứng
của những phần ấy với toàn cục. Kết quả là một tổng hợp điều hòa tẻ nhạt về
hình thức mà những tương xứng phối hợp lại một cách đều đặn.
Sự cân đối là căn bản của kiến trúc. Những nghệ sĩ thời cổ thường dùng nó
để khai diễn những đề tài tôn giáo, những hình thái khắt khe, cứng rắn một
cách trang trọng. Người ta thường dùng nó cho những ảnh về lâu đài, nhà
thờ v.v...
Đường dọc là đường chế ngự trong bố cục cân đối, và bố cục cân đối là một
cách bố cục đầy đặc tính trang trọng. Nó có thể giảm đi. Nếu bố cục theo
hình tam giác thì nó sẽ có sự linh động phần nào trong toàn thể.
Bố cục cân đối đưa đến sự tẻ nhạt, ít gợi cảm, càng tránh được càng tốt. Tuy
nhiên có khi người ta muốn nghịch ngợm, dùng cách bố cục cân đối để nhạo
cổ điển.
Bố cục không cân đối
Bố cục không cân đối là nguồn cảm hứng phóng khoáng của nghệ sĩ. Nó
không có luật lệ, mà luật lệ chỉ là tìm cảm hứng trong ký ức thẩm mỹ của tác
giả.
Đối với loại bố cục này ta phải c ...