tên fic: CAFE CUỐI NĂM tác giả: phạm đình thắng thể loại: tuyện ngắn học trò Tôi làm ở Cafe Quán được gần một tháng. Nhiệm vụ chính của tôi là bưng bê và thanh toán cho khách hàng ở tầng tôi phục vụ. Sở dĩ tôi nói thế vì quán có hai tầng, mà tôi thì không thể đang bưng bê ở tầng một rồi lại chạy vèo vèo lên tầng hai nếu trên đó có khách yêu cầu thanh toán.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cafe cuối nămtên fic: CAFE CUỐI NĂMtác giả: phạm đình thắngthể loại: tuyện ngắn học tròTôi làm ở Cafe Quán được gần một tháng. Nhiệm vụ chính của tôi là bưng bê vàthanh toán cho khách hàng ở tầng tôi phục vụ. Sở dĩ tôi nói thế vì quán có hai tầng,mà tôi thì không thể đang bưng bê ở tầng một rồi lại chạy vèo vèo lên tầng hai nếutrên đó có khách yêu cầu thanh toán. Công khá việc đơn giản, nhưng cũng hơi vấtvả nếu quán đông khách và chúng tôi gặp phải những vị khách khó tính.Đội ngũ nhân viên trong quán khá đông. Tuy nhiên, thường thì sẽ có bốn nhân viêntầng trên, bốn nhân viên tầng dưới và hai người trong tổ pha chế. Trình tự này sẽđược luân phiên thay đổi theo ngày và theo ca làm việc, để đảm bảo tính công bằngcho mọi người. Còn thật ra mà nói, thì ai cũng thích làm ở tầng dưới hơn, vì quầypha chế nằm ở đây. Bởi vậy, muốn mang đồ lên tầng hai, nhân viên sẽ phải đi quamột cái cầu thang, mất vài bước chân. Ông chủ của tôi đang tính sẽ đưa thêm mộtquầy pha chế lên trên, dù nó sẽ tiêu tốn của ông ấy thêm một khoản tiền nữa,nhưng vẫn không quan trọng bằng việc sẽ mất khá nhiều thời gian để sắp xếp lạikhông gian trên đó. Vậy nên, tôi không biết khi nào kế hoạch sẽ được tiến hành.Có thể sẽ nhanh thôi, tôi hi vọng thế. Vì tôi còn làm việc ở đây dài dài, trước khitìm được một công việc khác tốt hơn, và có mức lương cao hơn.:-)Tôi chọn ca làm việc vào buổi chiều hoặc tối, do buổi sáng tôi phải đến lớp học.Tôi cũng là người nhỏ tuổi nhất và có thời gian làm việc ngắn nhất trong đội ngũnhân viên phục vụ (tính cho đến thời điểm này). Nhưng không vì thế mà tôi cảmthấy lạc lõng. Tôi làm quen với mọi người rất nhanh, rồi thân luôn với một chị hơntôi hai tuổi. Chị ấy tên Minh, đang là sinh viên năm ba của trường đại học có tiếng.Tuy nhiên, giữa tôi và chị Minh lại có nhiều điểm khá khác nhau. Trong khi chịMinh đi làm thêm để kiếm thêm một khoản chi trả học phí và sinh hoạt hàng tháng,thì tôi lại sử dụng số tiền mình kiếm được để mua quần áo, vòng tay hay vòng cổgì đấy... Hơn nữa, chị Minh là sinh viên sống xa nhà, còn tôi mang tiếng đanghọc Đại học năm nhất mà vẫn ăn bám bố mẹ. Chẳng còn cách nào khác cả, vìtrường tôi cách nhà có năm phút đi xe buýt. Thế nên việc rọn ra ở riêng là cực kì(cực kì) khó khăn.*Trời mưa, Cafe Quán vắng khách hẳn. Sau khi lau đi lau lại mấy cái bàn sạchbong, biết là chả còn việc gì để làm nữa, tôi đành ngồi vắt vẻo trên ghế (trước quầypha chế) và đưa tai lắng nghe giai điệu nhẹ nhàng (mà bấy lâu nay, tôi không hề đểý) phát ra từ những chiếc loa đặt ở bốn góc tường. Tôi từ từ nhắm mắt, và chìmđắm vào một không gian im ắng lạ thường. Có lẽ, chưa bao giờ tôi thấy lòng mìnhthanh thản đến vậy. Tôi nghĩ bụng, chẳng mấy khi quán vắng khách (mà lại rơiđúng vào ca tôi trực) vậy tội gì mà tôi không tận hưởng, để bù lại những này phảilàm việc vất vả.Thế nhưng chưa được bao lâu, tôi đã tỉnh mộng. Đứng cạnh tôi lúc bấy giờ là mộtcậu bạn tóc hoe vàng trạc tuổi tôi. Cậu ấy đẹp trai, và có một giọng nói thật ấm áp.- Này ấy! Tôi quay lại, rời khỏi cái ghế và chào cậu ấy. Tôi hỏi cậu ấy dùng gì rồibảo cậu ấy chọn bàn và ngồi đợi một lát trước khi tôi bê ra. Cậu ấy cười và bước vềcái bàn cạnh cửa sổ, nơi có những giỏ phong lan đang nở hoa.*Một lần khác, cũng vào ca trực của tôi, tôi lại thấy cậu bạn tóc hoe vàng vào quán.Có điều, lần này cậu ấy không đi một mình nữa, mà đi bên cạnh cậu ấy là một mộtcô gái. Trông cô ấy nhỏ nhắn, xinh xắn trong bộ váy ngắn đồng phục. Nhưng có lẽ,cái làm tôi ấn tượng nhất ở cô ấy là mái dài qua mông. Nó khiến tôi liên tưởng nhưtrước mắt mình đang có một dòng sông mềm mại, êm đềm chảy qua. Tôi vẫn đểcậu bạn tóc vàng hoe ấy và cô bạn tóc dài, rồi tôi thấy họ ngồi vào cái bàn cạn cửasổ - nơi có những giỏ phong lan đang nở hoa. Nói cách khác, nó là là cái bàn màmà cậu ấy đã từng ngồi khi đến quán mấy ngày trước... Và hai người họ nóichuyện với nhau rất thân mật. Có vẻ, như họ là một đôi.Lẽ ra, tôi không nên phá bãnh không gian của của cậu bạn tóc hoe vàng và cô bạntóc dài. Nhưng tôi vẫn phải làm, vì đó là nhiệm vụ. Tôi tiến đến gần đến hai người,chào họ và hỏi một câu quen thuộc. Cậu ấy gọi một cà đen cho mình, một cà phêsữa cho cô bạn đi cùng và một đĩa bánh quy. Tôi cười và bảo họ đợi trong giây lát.Tôi đặt lên khay một atách cà phê đen, một tách cà phê sữa, một đĩa bánh quy vàbê đến bàn của cậu bạn tóc hoe vàng. Sau đó, tôi trở về phía quầy pha chế và đứngluôn gần đấy. Sẽ là một khoảng cách không xa, để nhìn rõ bàn của cậu bạn tóc hoevàng và tôi cứ nhìn hai người họ, dù không hiểu tại sao tôi lại làm vậy?Tôi không biết họ đang nói với nhau chuyện gì, chỉ thấy thỉnh thoảng họ lại cười,rồi thỉnh thoảng cô bạn tóc dài lại lấy một chiếc bánh quy đưa cho cậu bạn tóc hoevàng. Họ cùng ăn bánh, cùng uống cà phê. Họ vui vẻ mà chả hay tôi đang để ý.Tôi chỉ thực sự rời mắt khỏi bàn của cậu bạn tóc hoe vàng, khi có thêm hai vịkhách nữa bước vào quán. Tôi chạy đến. Thấy tôi, hai ngườ ...