Thông tin tài liệu:
Hai tay vòng ra sau gáy làm gối, nằm dài trên bãi cỏ xanh, Sáu ngước nhìn lên cao. Trời tháng 7 trong vắt và xanh lơ chỉ có chút mây trắng trôi dật dờ. Không gian yên tịnh và vắng lặng. Nó cảm thấy buồn chán vì không có việc gì làm. Đọc sách thì ba mớ truyện tàu mượn của cô năm nó đã đọc đi đọc lại hầu như thuộc lòng. Với lại mấy cái tên nhân vật đặc sệt tàu lắm lúc làm cho nó chán còn hơn ăn cơm nếp mắc mưa. Mấy thằng bạn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cái Bông Vụ Bằng Sừng Cái Bông Vụ Bằng Sừng Chu Sa LanHai tay vòng ra sau gáy làm gối, nằm dài trên bãi cỏ xanh, Sáu ngước nhìn lên cao. Trờitháng 7 trong vắt và xanh lơ chỉ có chút mây trắng trôi dật dờ. Không gian yên tịnh vàvắng lặng. Nó cảm thấy buồn chán vì không có việc gì làm. Đọc sách thì ba mớ truyệntàu mượn của cô năm nó đã đọc đi đọc lại hầu như thuộc lòng. Với lại mấy cái tên nhânvật đặc sệt tàu lắm lúc làm cho nó chán còn hơn ăn cơm nếp mắc mưa. Mấy thằng bạnnhà quê của nó thì ít khi chịu suy nghĩ để tìm ra trò chơi mới hấp dẫn và vui hơn. Hỏi thìđứa nào cũng đực mặt ra rồi sau đó nhăn răng cười với câu nói.- Tui hổng biết... Anh nghĩ ra đi...Nhiều lúc Sáu muốn đưa tay ký vào những cái đầu bự tóc bờm xờm mà cái óc lại nhỏ xíu.- Mình phải tìm cái gì chơi cho nổi... cho tụi nó trợn trắng mắt...Sáu lẩm bẩm với chính mình vì xung quanh nó chẳng có ai trừ mấy con dế đang gáy te tedưới đám cỏ rậm và mấy con ong đang nhởn nhơ hút mật. Chỏi tay ngồi dậy nó lơ đảngnhìn. Một con ong vò vẻ chờn vờn trước mặt làm nó bực mình đưa cây thiết bảng của ôngTề Thiên lên quất vù một cái. Hổng biết tại chó táp phải ruồi hay tài quất thiết bảng củanó chỉ kém có ông tề nên con ong té lăn ra trên đất. Nhìn con ong quẩy cánh xoay vòngvòng trên đất, Sáu chợt a...a... mấy tiếng rồi bật cười hắc hắc. Trong trí não của thằng connít sáng dạ về chọc phá vừa bật ra ý tưởng mới lạ. Vung vung cậy gậy thần trong tay nóbương bả bước về phía nhà của mình. Theo cửa sau đi vào Sáu hơi ngạc nhiên vì nhàchẳng có ai. Thời này thanh bình và no ấm nên chẳng có ăn trộm. Người trong làng biếtmặt nhau hết trơn nên đâu có ai dám trộm cắp của ai. Hoạ hoằn lắm mới có vụ ăn cắp màtoàn người ở xa đêm mò tới ăn trộm rồi đi mất tiêu. Thở phào vì má nó không có ở nhà,nó lôi cái hộp đựng kim chỉ ra lục tìm cái 1 ống chỉ không. May là có ít chỉ nên nó khôngphải mất nhiều thời giờ tháo chỉ ra rồi quấn vào cái ống khác. Đậy nắp xong đặt chiếchộp vào đúng chỗ cũ Sáu mỉm cười đắc chí. Má nó dù để ý cách mấy cũng không biết aitrong số ba đứa con của bà đã lấy cái ống chỉ. Ăn vụng thì phải biết chùi miệng và chùicho thật sạch thì mới có thể ăn vụng lần thứ nhì được. Cũng vì biết chùi miệng nên nómới được cưng nhất nhà. Dù nghi ngờ và biết nó là đứa con nghịch ngợm song không baogiờ bắt gặp tại trận nên nó vẫn được má coi là đứa trẻ ngoan ngoản. Chỉ cần ba bướcnhảy và bốn bước chạy nó đã ra sau bếp. Chụp lấy con dao phay nó vọt ra cửa sau rồiphóng lên sân nhà việc bỏ hoang đầy cỏ mọc. Theo con đường mòn nó đi vào đám cỏ caovới nhiều bụi bình linh mọc um tùm. Người lớn đồn ở trong đám cỏ cây rậm rạp có rắnhổ. Ai vào đây lạng quạng bị rắn hổ mổ là tàn đời. Đám con nít chợ và luôn cả đám connít vườn đều bị ba má cấm không được vào đây. Vả lại tụi nhỏ cũng ớn vào vì cái vẻ rậmrạp và hoang vu thêm rắn rít. Riêng Sáu lại không sợ mà còn lén lút vào đây để tạo dựngcái sào huyệt bí mật của mình. Có cái gì muốn giấu nó đem vào khoảnh đất trống khárộng bao bọc bởi đám cây cỏ dày nên không sợ ai thấy. Mỗi khi có gì buồn cần xa lánhngười đời, có cái gì bí mật muốn giấu không cho xấp nhỏ trong vườn biết nó đều mangvào đây. Ngồi phệt xuống bãi đất trống, lôi ra cái ống chỉ nó bắt đầu đẽo gọt. Lát sau cáiống chỉ dần dần thành ra hình cái bông vụ bằng gỗ. Tuy nhiên nó chưa được hài lònglắm. Đưa cái bông vụ lên ngắm nghía, lăn đi trở lại nó trầm ngâm nghĩ ngợi. Muốn xoaynhanh và xoay lâu thì cái bông vụ phải đứng vững, nghĩa là phải thật trơn láng để có sựthăng bằng nên không bị ngã lăn ra đất. Ngoài ra nó còn phải làm cái cây để đánh con vụxoay theo ý của mình. Hồi còn ở trên tỉnh nó đã từng đánh bông vụ với thằng Duy nênbiết việc phải làm. Chạy vào nhà trả con dao phay trở lại chỗ cũ, nó tìm lấy con dao bửacau với viên đá mài dao và một cây đinh nhỏ. Hì hục, kiên nhẫn và bỏ luôn cả buổi chiều,cuối cùng Sáu làm được cái bông vụ mà nó tạm hài lòng vì ở cái xứ nhà quê này hổng cótìm đâu ra người nào bán bông vụ đẹp như ở trên tỉnh. Đêm hôm đó trong giấc ngủ nó mơthấy cái bông vụ xoay tít giữa tiếng reo hò và vỗ tay của đám con nít miệt vườn.- Mình chơi cái gì anh Sáu? Đánh trổng hả?Thằng Hết hỏi lớn khi thấy đàn anh bước vào nhà lồng chợ. Bây giờ mới giữa tháng bảynên trời nắng chang chang. Sáu nhăn nhăn mặt. Chơi đánh trổng lúc này mồ hôi mồ kêchảy như tắm, dang nắng đỏ ké mặt mày lại thêm khát nước.- Mày điên à... Giờ này mà đánh trổng...- Vậy mình chơi cái gì đây anh Sáu?Thằng Cu lên tiếng hỏi.- Trốn kiếm đi...Con Lẹ xen vào. Con nhỏ này hổng biết nó tên gì song vì mắt lé nên tụi nhỏ đặt đại chonó cái tên Lé rồi gọi mãi thành ra Lẹ. Sáu hừ tiếng nhỏ. Nó lớn rồi chứ đâu còn con nítmà lại chơi trốn kiếm với đám con trai và con gái nhỏ. Tụi nó chạy u về nhà chui xuốnggầm giường, chun vô mùng tối thui thấy đường đâu mà kiếm.- Tao hổng đánh trổng mà cũng hổng thèm chơi ...