Danh mục

Cái chết của cây tuyết tùng

Số trang: 13      Loại file: pdf      Dung lượng: 199.78 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (13 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

1. Tôi là Tùng. Năm nay tôi mười bốn tuổi. Tôi sống cùng với ba, mẹ, bà nội, anh trai trong một căn biệt thự nằm ở ngoài rìa thành phố, bên mé trái sân nhà có một cây tuyết tùng đã lâu năm. Có một người giúp việc theo giờ ghé qua nhà hàng ngày. Cuộc sống của gia đình tôi khá lặng lẽ. Tôi có một căn phòng riêng. À, và một con chó.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cái chết của cây tuyết tùng Cái chết của cây tuyết tùng TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN THIÊN NGÂN1.Tôi là Tùng. Năm nay tôi mười bốn tuổi.Tôi sống cùng với ba, mẹ, bà nội, anh trai trong một căn biệt thự nằm ở ngoài rìa thànhphố, bên mé trái sân nhà có một cây tuyết tùng đã lâu năm. Có một người giúp việc theogiờ ghé qua nhà hàng ngày. Cuộc sống của gia đình tôi khá lặng lẽ.Tôi có một căn phòng riêng.À, và một con chó.2.Thông là anh trai của tôi. Anh ấy hơn tôi năm tuổi. Mọi người nói tôi và Thông trôngkhông giống hai anh em. Thông đen, còn tôi trắng. Mắt Thông nhỏ, màu đen láy, còn mắttôi to và nâu nhạt. Anh ấy dữ tợn, còn tôi hay hoảng sợ.Mỗi lần nghe người khác nhận xét như vậy, Thông cười gằn. Ước gì điều đó là thật, anhnói, ước gì tôi và nó không phải là hai anh em!Nhưng tôi với Thông vẫn là hai anh em. Ba tôi nói như vậy. Không có bất cứ điều gì thayđổi được điều đó.Học hết lớp mười hai, Thông bỏ học đi bụi đời. Từ đó thỉnh thoảng anh mới ghé về nhà.Tôi phải thừa nhận rằng điều này làm tôi dễ chịu hơn. Từ ngày Thông đi, tôi tránh đượcnhững cơn thịnh nộ và những trận đòn đau vô cớ.Thông từng thường đóng cửa phòng, nhét khăn vào miệng tôi và đánh để tôi đừng kêulên. Đôi khi tôi mong Thông chết đi, chết thật đau đớn. Nhưng đôi khi tôi cảm thấythương hại anh.3.Ba tôi là người đàn ông hiền lành nhất thế gian. Ông ít nói và có đôi mắt biết cười. Cónhững ngày tôi không nghe ba tôi nói câu nào. Hầu như từ sáng sớm đến tối mịt, ba chỉ ởngoài vườn. Bộ quần áo cáu bẩn. Đôi găng tay sợi thổng lỗ, bê bết đất và mồ hôi. Đôi ủngđen. Chiếc kéo tỉa cành. Đó là những thứ gần gũi với ba tôi nhất.Ông say sưa với những cây tùng bonsai. Ông chăm chúng lớn, rồi chiết ra thành nhiềuchậu nhỏ, và cứ thế, thành nhiều chậu nhỏ nữa. Số cây tùng tí hon trong vườn nhà tôinhiều lên theo năm tháng. Đôi khi tôi nghĩ trên đời này nếu không có những cây tùng,hẳn ba tôi sẽ cô độc lắm. Chúng là cuộc sống, là bạn thân, là chỗ bám víu của ông.Một năm có vài ba bận, ông rửa tay, ngồi vào cây đàn piano, chơi vài bản nhạc vui. Từkhi có trí khôn, tôi đã thấy ba tôi và bộ quần áo lấm lem không ăn nhập gì với cây đàn.Một người nông dân ngồi bên một nhạc cụ quý tộc là điều bất hợp lý. Nhưng tôi cảm thấyhạnh phúc khi nhìn khuôn mặt của ba tôi lúc đó. Ông mỉm cười một mình, những ngóntay thô sần thường ngày chỉ quen với đất cát, đá sỏi, kéo rựa… của ông như vừa đượcnhúng vào một thứ nước phép. Chúng chạy tung tăng trên dãy phím đen trắng, kết thànhmột chuỗi giai điệu rực rỡ, thoát bay.Nhưng những lần như thế hầu như chỉ đếm trên đầu ngón tay, bởi thế nào sau hôm đótrong gia đình cũng xảy ra một trận kịch chiến.4.Thực sự mà nói, tôi không thích mẹ tôi dù mẹ rất đẹp. Mẹ tôi đẹp hơn cả bức tranh thanhthoát nhất vẽ Đức bà Maria. Thông đã hai mươi tuổi mà tóc mẹ vẫn mướt dài, da mẹtrắng muốt và đôi môi vẫn đỏ nồng nàn. Tóc và mắt mẹ màu nâu nhạt. Bà mang một nửadòng máu Pháp.Tôi còn giống mẹ ở đôi mắt màu nâu. Còn Thông, tưởng như anh không phải là con củamẹ. Thông đau đớn vì điều này. Nên anh ghét mẹ.Mẹ hầu như không bao giờ ra khỏi nhà. Mẹ mắc một chứng bệnh lạ: da bà sẽ bị bỏng nếubà gặp ánh sáng mặt trời. Đó là nỗi đau đớn nhất cuộc đời này. Người ta sống để làm gìnếu không được đứng giữa mặt trời mùa hè chói lọi.Mẹ cũng ít nói như ba tôi. Nhưng không ít lần tôi thấy bà la thét cuồng loạn, nhất lànhững đêm ba tôi chơi đàn. Bà thét những gì tôi không nghe rõ. Một tràng âm thanh thethé, đau đớn. Những lúc đó, ba tôi bảo tôi về phòng. Tôi cũng không cố nghe. Mẹ làm tôicảm thấy rất bất an.5.Tôi cũng không ưa gì bà nội tôi. Đó là một bà già mang dòng dõi vương triều Huế đầykhắc nghiệt.Ông cố, cha của bà là một thân vương trong triều đình ngày trước. Dòng máu vương giảchảy trong huyết quản bà, sự độc đoán chi phối đầu óc bà. Ở tuổi bảy mươi hai, bà vẫn làngười quyết định mọi chuyện trong gia đình. Mọi người trong nhà sợ bà răm rắp.Tôi vẫn còn nhớ một cảnh tượng năm tôi năm hay sáu tuổi. Bà bẻ cành dương liễu quấttúi bụi vào ba tôi trước mặt mọi người trong nhà, khiến mặt mũi ông bật máu. Vậy mà batôi không dám tránh, chỉ biết cúi đầu xin me tha tội.Bà ghét Thông, nhưng dễ chịu với tôi hơn. Dù sao thì điều đó vẫn không làm vơi đi nỗikinh sợ của tôi đối với bà. Tôi tránh né bà, càng xa càng tốt.6.Tôi có một con chó Nhật màu đen tuyền tên là Láo , lông nó dài và mềm.Con Láo thật là một thảm họa. Nó cắn bất kì ai gần nó nhất mỗi khi được tháo xích. Thếnên nó chẳng bao giờ được tháo xích cả. Ngày ngày nó nằm yên, nhìn mọi người mộtcách căm hận từ cái nhà gỗ dưới tán lựu do ba tôi đóng cho nó.Tôi thường ngồi trò chuyện hàng giờ với con Láo. Không hiểu sao dù nó láo, nhưng tôivẫn thấy ở nó một sự thâm trầm, kiêu bạc; còn sự đáng yêu xoăn xuýt thường tình củabọn chó chẳng qua chỉ là biểu hiện của lòng trung thành nhất thời từ một kẻ vô tâm.Ba tôi khuyến khích điều ...

Tài liệu được xem nhiều: