Tiếng gõ cửa dồn dập, lẫn trong những tiếng gọi gấp gáp "Tâm ơi... Tâm ơi ...", khiến tôi phải dừng gõ bàn phím máy tính, lao vội ra mở cửa. Ối, cha mẹ ơi..., một con mèo đen khổng lồ. Tôi hoảng hốt, bật lùi về sau mấy bước, nghe trong lồng ngực trái những tiếng đập thình thịch, loạn xạ hơn cả khi xem phim kinh dị. Ô, mà không, không phải mèo. Là người, người mặt mèo. Lại không, không phải thế. Sau một lát đứng trừng trừng nhìn tôi, cái mặt mèo ấy đang chuyển dần...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cái Mặt Biến Hình Cái Mặt Biến HìnhTiếng gõ cửa dồn dập, lẫn trong những tiếng gọi gấp gáp Tâm ơi... Tâm ơi ..., khiến tôiphải dừng gõ bàn phím máy tính, lao vội ra mở cửa. Ối, cha mẹ ơi..., một con mèo đenkhổng lồ. Tôi hoảng hốt, bật lùi về sau mấy bước, nghe trong lồng ngực trái những tiếngđập thình thịch, loạn xạ hơn cả khi xem phim kinh dị. Ô, mà không, không phải mèo. Làngười, người mặt mèo. Lại không, không phải thế. Sau một lát đứng trừng trừng nhìn tôi,cái mặt mèo ấy đang chuyển dần thành cái mặt người. Ơ, sao lại là mặt... của tôi.Chỉ trong khoảng vài phút, cái mặt bên trên cái thân thể người đang đứng trước cửa cănhộ của tôi đã biến đổi liên tục như thế khiến tôi hoảng hồn, khắp người túa mồ hôi, runlẩy bẩy như đang bệnh nặng. Tôi định đóng sầm cửa lại, nhưng cái người, giờ manggương mặt của tôi ấy, đã nói vội: Đừng sợ, Tâm. Lê đây mà. Để tao vào nhà đã rồi sẽnói mọi chuyện.Tôi lại choáng thêm một cú nữa. Trời ạ, đúng là giọng thằng Lê, bạn tôi. Cái dáng ngườitầm thước, đúng là nó rồi. Mái tóc vuốt keo bóng mượt, đúng là nó rồi. Bộ quần áo, cáiđồng hồ đeo tay, cũng giống những thứ mà nó hay dùng. Mà sao cái mặt nó lại biến thànhmặt mèo rồi thành mặt tôi nhỉ? Quái lạ thật! Chẳng biết là Lê hay là ma nữa. Chẳng biếthôm nay là ngày gì, có phải ngày ma quỷ hiện hình trêu chọc, quấy đảo nhân gian haykhông? Hay là mình ngủ mơ?Trong lúc tôi còn đứng ngẩn ra với một mớ nghi vấn trong đầu, cái người ấy đã đi vộivào nhà. Tôi quờ tay kéo cánh cửa đóng sầm lại, rồi đảo mắt nhìn vào trong. Người ấyđang lặng lẽ ngồi xuống ghế. Vậy ra, không phải tôi mơ, tôi đang tỉnh đây mà.Tôi bước vào nhà, rụt rè ngồi xuống chiếc ghế đối diện với người ấy. Tôi chăm chămnhìn vào mặt hắn, nhưng hắn lại cố không nhìn vào mặt tôi. Và tôi lại thêm một lần kinhngạc khi thấy cái mặt của hắn đã chuyển từ mặt tôi về đúng mặt của Lê. Vậy đúng là Lêthật rồi.Vẫn không nhìn tôi, Lê thở dài, nói: Tao mà nhìn mặt mày nữa là cái mặt tao lại hóa ramặt mày như lúc nãy. Tôi giật mình. Té ra, lúc nãy cái mặt mèo biến thành mặt tôi là bởikhi tôi mở cửa, Lê đã nhìn vào mặt tôi. Còn cái mặt mèo của Lê, chẳng lẽ...? Trước khivào nhà tao, mày nhìn mặt một con mèo phải không?. Ừ, tao không có ý định vào nhàmày lúc này đâu. Nhưng lúc đi bộ ngang qua chung cư của mày, tao gặp con mèo bộ lôngđen tuyền đứng ngu ngơ ngay giữa lề đường. Nó nhìn tao và tao cũng dừng chân, nhìnvào mặt nó. Tao vốn thích mèo mà. Đang định kêu meo meo với nó, tao bị một cơn giónhỏ cuốn qua, hắt một ít bụi vào mặt. Đưa tay lên chùi mặt, chạm vào một mảng lông êmmượt. Giật mình, tao xoa vội khắp mặt mình, thấy chỗ nào cũng đầy lông cả. Ở hai bênmiệng, còn rờ thấy mấy sợi lông dài, cứng như râu mèo. Tao vội ngó vào cánh cửa kínhcủa ngôi nhà bên cạnh và thấy cái mặt mình đã thành ra mặt mèo. Hoảng quá, sợ ai đónhìn thấy, tao vội lao vào cầu thang chung cư, cứ thế chạy lên đến tận lầu năm rồi nhàotới gõ cửa nhà mày.Thật là một câu chuyện kỳ quái, ngoài sức tưởng tượng của tôi. Tôi ngồi đần mặt ra, nhìnLê như nhìn một sinh vật vũ trụ vừa đột nhiên rơi huỵch xuống trái đất này. Lê vẫn khôngnhìn tôi, chắc vẫn sợ mặt mình lại biến thành mặt tôi như lúc nãy. Ô, mà sao mặt Lê lạikhông còn sắc nét, rành mạch, đầy cá tính như trước kia nữa. Nom cứ mập mờ thế nàoấy. Quái lạ thật? Hay là nó bị căn bệnh bí hiểm nào đó?Trước khi gặp con mèo, mày có... từng bị như vậy không?, tôi hỏi. Có, trước đó, taocứ nhìn vào mặt ai một lát là mặt tao lại biến thành mặt người đó. Hôm nay không chỉbiến thành mặt người mà còn biến cả ra mặt mèo. Sợ quá, không biết là sao nữa?. Màybị vậy lâu chưa? Có biết vì sao bị không?. Không..., chẳng biết vì sao cả. Tao chỉ nhớcách đây một tháng, sếp gọi tao lên gặp riêng. Trong khi sếp nói, tao chăm chú ngồi nghevà kính cẩn nhìn vào thẳng vào mặt ông ta. Mày biết rồi đấy, lâu nay, tao vẫn luônngưỡng mộ sếp mà. Tao còn bắt chước những kiểu cách, trang phục, lời ăn tiếng nói, sởthích của sếp nữa... Mày đừng vội chửi tao nhé. Tao chỉ giả vờ thần tượng lão thôi. Đểtồn tại và có cơ hội thăng tiến ở cơ quan mà. Chứ lão ấy ngu bỏ mẹ, nhờ có ô dù nên mớilên chức, lên quyền, vậy mà hay lên mặt cao đạo dạy đời, chỉ hứa hẹn những điều viểnvông, sẵn sàng bóp mồm, chặn miệng những kẻ ngang ngạnh dưới quyền để không aidám hó hé, phê phán những cái ngu dốt, bịp bợm, bạo ngược và những trò ăn bẩn của lão.Thôi, nói ngoài lề nhiều rồi, tao kể tiếp nhé...Đang nói, sếp chợt im bặt, mặt hơi tái đi, trợn mắt nhìn lom lom vào mặt tao. Rồi ông tahỏi gắt Cậu... cậu làm trò gì thế?. Tao ngỡ ngàng hỏi lại: Thưa anh, em có làm gì đâuạ. Em vẫn đang nghe anh nói mà. Nhưng cái mặt... cái mặt của cậu, tại sao lại... lạigiống mặt tôi thế?. Dạ, sao lại giống được ạ? Mặt em vẫn là mặt em mà. Đâu có giốngmặt của sếp đâu ạ. Không phải mặt của cậu nữa rồi, mà là mặt tôi. Cậu... cậu soi gươngđi. Sếp lập cập đẩy cho tao cái gương nhỏ đang để trên bàn.Tao vội chụp lấy, soi mặt mì ...