Quê tôi ở Đà Nẵng, bố mẹ cho tôi vào đây học. Nhà Dì gần trường cấp III, Tiện cho việc học. Tôi cũng muốn đi đây đó cho biết. Nhưng Dì sắp chuyển nhà đi nơi khác nên bố mẹ muốn tôi về. - Mai mày “dìa” hử? - Ừ! Có chuyện gì vậy? - Ờ thì… mày đi cả bọn buồn chứ sao? Vậy khi nào mày “dô” đây thăm “cái nầu” này? Ý lộn, cái xứ Nẫu này? - Khi nào có dịp thì tao vào thăm “cái nầu” của mày! Hai đứa ngồi nhìn nhau mà...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
“Cái nầu” xứ Nẫu “Cái nầu” xứ Nẫu TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN VĂN THẢOQuê tôi ở Đà Nẵng, bố mẹ cho tôi vào đây học. Nhà Dì gần trường cấp III, Tiện cho việchọc. Tôi cũng muốn đi đây đó cho biết. Nhưng Dì sắp chuyển nhà đi nơi khác nên bố mẹmuốn tôi về.- Mai mày “dìa” hử?- Ừ! Có chuyện gì vậy?- Ờ thì… mày đi cả bọn buồn chứ sao? Vậy khi nào mày “dô” đây thăm “cái nầu” này? Ýlộn, cái xứ Nẫu này?- Khi nào có dịp thì tao vào thăm “cái nầu” của mày!Hai đứa ngồi nhìn nhau mà cười, pha lẫn tí buồn buồn tủi tủi.- À Hy này, mày gọi mấy đứa trong hội đồng mình. Sáng mai, tới quán bánh xèo bà Nămnghen!- Ừ! “Chiện” gì chứ ăn uống thì cứ để thằng này. Tao “dìa” trước nghen?Nó chạy thật nhanh đi thông báo cho hội đồng biết. Tôi thấy nó “Nẫu” quá! Nó lúc nàocũng cười, cũng vui hết, chẳng bù cho tôi tí nào… Vậy là mai, mình phải xa nơi này.Thời gian sao mà trôi nhanh vậy? không biết khi nào mình mới quay trở lại nơi nàykhông biết? Chắc khi đó ai nấy cũng trưởng thành và suy nghĩ chín chắn hơn bây giờ.Tôi tranh thủ soạn lại hành lý. Soạn xong thì trời cũng đã khuya nhưng… Sao tôi ngủkhông được vậy trời? Vội xem lại điện thoại thì… quá trời tin nhắn. Của thằng Minh nè,lâu rồi nó chưa nhắn tin với tôi “Mai về hả nhóc? Không thông báo cho anh em biết gìhết! Nhớ mua quà cho tao đấy nha! ”. Sao nó lại biết mai tôi về hay dữ vậy ta? Ngoài đótôi có nói cho ai biết đâu? Định tạo cho bọn nó sự bất ngờ, vậy mà… Thằng này “đánhhơi” hay thật! A! Có tin nhắn của con Thúy Xìteen nữa nè! “Mai ông đi rầu hử? Tui nhớông lắm đấy! Hổng biết ông có nhớ tui hông nữa? Trời lạnh lắm, nhớ mặc áo khoác dôcho ấm nghen!”. Không biết tôi nên vui hay buồn nữa? Vui vì còn có mọi người đangquan tâm, buồn vì ngày mai tôi phải đi. Sao mà cảm xúc cừ lẫn lộn thế này? Trời ạ! Conquỷ Phượng nó nhắn “Ông đi rầu, ai cãi lộn dới tui, tui hổng cho ông đi đâu! Nghe rõchưa que củi khô kia?” Tiếng Nẫu nghe sao mà dễ thương dữ vậy trời! Tui cũng có muốn“dìa” đâu?...Đêm nay, tôi ngủ không được. Kỉ niệm về những người bạn ở đây gần hai năm. Họcchung với nhau dưới mái trường, mỗi người một tính cách, đôi lúc có những trận cãi vã,giận hờn vu vơ. Nhưng tuổi học trò mà, giận rồi làm lành lại với nhau. Trái ổi, trái cóccũng chia nhau chấm muối.Tôi có thể cảm nhận được những giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi má. Sao mà nó mặnthế này? Mặn vì mình đang ở trên mảnh đất biển đầy nắng và gió, muôn trùng sóng vỗ,mặn vì mảnh đất trải dài đồng lúa xanh bát ngát, đến nỗi cò bay “gãy cánh”. Hương lúathơm quyện vào trong gió bụi tạo nên một mùi rất riêng của mảnh đất xứ người này. Mặnvì tình người xứ Nẫu… Đây cũng đâu phải lần đầu tiên tôi khóc. Lần khóc này thật đặcbiệt. Tôi khóc cho ngày mai. Ngày mai tôi sẽ xa tất cả, xa hội đồng, xa con Phượng nữa.Vậy là tôi không còn ai để cãi nhau lúc buồn.Có tin nhắn “Dậy đi mày, bọn tao đang ở dưới nhà nè!”- Thằng Hy nó nhắn. Tôi vội vàngchạy xuống nhà, mắt nhắm mắt mở, mang nhầm dép đực dép cái. Thôi rồi! Bọn nó đượctrận cười đã đời…- Cười cho đã vào, sau này không còn được cười nữa đâu? Thôi vào nhà đợi tao tí!- Ăn rồi ngủ cho cố vào! Hẹn bọn này tới quán mà chẳng thấy đâu hết. - Thằng Đạt nóivọng vào nhà làm tôi thấy mình ngủ hơi “nướng”.Sau khi làm xong thủ tục buổi sang xong, tôi xách hành lí ra.- Bọn bay ăn sáng chưa?- Ngu gì mà ăn, đợi mày đi cho vui chớ! - Trường nhanh nhảu đáp.- Ừ! Thằng này khá lắm! Thôi bọn mình đi.***- Bà Năm! Cho bọn con sáu đĩa bánh xèo tôm, bốn đĩa bánh tráng ướt.- Bộ mày tính ăn không hết, đem đi đường ăn hử? – Trường hỏi thật.- Khùng quá mày ơi! Ủa Hy! Sao mày lại khóc? Ngày thường vui lắm mà?- Đó là ngày thường. Hôm nay khác, lâu lâu khóc không được hả? – Mặt nó mếu trôngphát ghét.- Đúng là đồ con nít! – Nhìn Hy mà tôi nói nhỏ.- Thôi ăn đi bà con, tui đói bụng “rầu”! Tự nhiên như người Phú Yên nghen? - Tôi nói đểtránh đi ánh mắt đang đẫm nước mắt của nó. Nhưng nó cũng cố che đi những giọt nướcmắt trên khóe mắt của mình.- Mày nói tiếng Nẫu được đấy chớ. Tao thích tự nhiên như người Phú Yên của mày đó! -Đạt nói xong thì ăn lia lịa.Thế là mấy đĩa bánh cũng làm cho mấy cái bụng này no.- Ai ăn cũng no rồi phải hem? Vậy “tình ai nấy tiến” nhé! – Nhìn Trường mà tôi nói.- Ơ! Thằng này…- Không ơ hớ gì hết, tao cho bọn bay nợ, khi nào gặp lại tao đòi ráng chịu nghen! Hay ởlại rửa chén! … Còn bây giờ thì… Chở dùm tao ra ga nghen. – Tôi Nói giọng đùa nhưngpha lẫn tí buồn…- Giờ mày đi hả?- Hơn tiếng nữa là tàu tới!- Vậy mày chờ bọn tao tí nghenThằng Hy nói xong cả bọn chạy nhanh đi mất. Lúc sau thấy đứa nào đứa nấy đùm đùmbọc bọc chạy tới.- Tàu… Tàu tới chưa?- Trường vừa hởi vừa thở hổn hển.- Tàu vừa đi xong chớ mấy – Tôi nói với vẻ mặt nghiêm trọng.- Vậy giờ tính sao?- Tính gì? Bị phạt chứ sao? Đùa tôi, tàu chưa tới. mà bọn bay đi đâu vậy? Làm tao đợiqua chừng luôn!- Tao không có gì cho mày hết. Tao có cái này…- Hy cầm đưa tôi mấy dây bánh tráng,với mấy hũ mắm cái nhà nó làm.- Mày cầm cái này đem về ngoài đó mà ăn. Bánh tráng chấm mắm này thì y bài! Còn đâynữa, con Thúy Xìteen gởi cho mày cái khăn len tự tay nó đan nè! Nó sợ mày bị cảm lạnhnhư hôm bữa thì khổ.Nó móc trong túi áo ra tấm hình.- À! Còn nữa, con Phượng nó gởi cho mày tấm hình. Hôm bữa đi chơi Núi Nhạn, hai bọnbay chụp ý! Nó dặn, khi nào mày muốn cãi lộn thì cứ nhìn dô cái hình này, nhìn thấy cáibản mặt của nó mà cãi cho hả giận…Thằng Đạt cũng cầm cái bọc nilông màu đen đưa cho tôi.- Mày cầm cái này đi đường mà ăn. Bánh ít lá gai đó. Hôm qua, nhờ má tao gói dùm chomày đó!Cầm quà của bọn nó mà sống mũi tôi cứ cay xè. Đôi mắt đỏ dần, đâu đó những giọt nướcmắt đêm qua vẫn còn xót lại. Hôm nay, nó chảy nốt. Tôi không thể nào ngăn cản nóđược.- Đồ con nít! - Hy nhìn và nói với tôi.Cả bọn ôm nhau mà khóc giữa sân ga. Đâu như mấy nhày trước, cả bọn còn cười, đùagiỡn với nhau. Vậy mà bây giờ tôi ch ...