Thông tin tài liệu:
Cái nghèo của tuổi thơ đã hun đút cho tôi một ý chí là khi lớn lên tôi sẽ thành đạt sẽ giàu có , nhưng giờ đây khi đang đứng trên bụt cao của sự nghiệp thì tôi thấy mình lại nghèo , tôi nghèo , nghèo đi tình thương yêu của mẹ , nghèo đi tình thân ái của anh em , nghèo đi tình bạn ........và còn biết bao nhiêu là thứ tình nữa mà khi nhìn vào nó là một cái lọ rỗng không
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cái tết thứ baCái tết thứ baCái nghèo của tuổi thơ đã hun đút cho tôi một ý chí là khi lớn lên tôi sẽ thànhđạt sẽ giàu có , nhưng giờ đây khi đang đứng trên bụt cao của sự nghiệp thì tôithấy mình lại nghèo , tôi nghèo , nghèo đi tình thương yêu của mẹ , nghèo đitình thân ái của anh em , nghèo đi tình bạn ........và còn biết bao nhiêu là thứtình nữa mà khi nhìn vào nó là một cái lọ rỗng không . Cảm giác tôi giờ đâynhư một người đang đi trên con đường trải đầy kim cương và tôi là người đinhặt nó , và khi nhìn lại thì thấy mình đã bỏ xót đi quá nhiều .Là một giám đốc của một công ty phần mềm vừa được thăng chức , những ngàycuối năm công việc khá bận rộn , 11h khuya vẫn còn cắm cúi bên bàn làm việc .Chợt chuông điện thoại reo lên , tôi mừng rỡ nhận ra ngay đó là một số quen thuộctừ Việt Nam , gia đình tôi .- Mẹ hả ?- Dạ , con vẫn khỏe .-Công việc vẫn tốt mẹ à ................................................................Hai mẹ con chúng tôi trò chuyện với nhau rất vui vẻ .- Tết năm nay con có về kịp không ?- Đó là câu hỏi cuối cùng mà mẹ hỏi tôi .- Chắc con không về được mẹ à . Tại ......... - Tôi chưa kịp nói hết lời thì mẹ tôiđã lên tiếng .- Con cứ lo công việc của con bên này vẫn khỏe . - Giọng mẹ tôi thoáng buồn ,tôi vẫn còn nghe rõ mồng một tiếng thở dài của mẹ từ đầu dây bên kia .Gác điệnthoại xuống , tôi không thể nào tập trun g vào công việc được nữa tiếng thở dài củamẹ đâu đó nó vẫn còn vang vọng trong đầu tôi , tôi càng cố gạt nó đi thì nó cànghằng sâu vào tâm trí tôi mỗi lút một rõ nét . Bỏ bút xuống ngồi thừ người ra tựavào góc giường đưa mắt ra cửa sổ nhìn từng hạt mưa tí tách rơi , tôi giật mình tựhỏi không biết mưa từ lút nào mà giờ đây nó đã kết thúc . Công việc đã khiến tôichẳng biết gì đang diễn ra xung quanh ngoài những con chữ con số . Bất giác cảmthấy lạnh , đưa tay vào học bàn lấy ra một điếu thuốc , tôi không có thói quen hútthuốc nhưng thật sự giây phút này đây tôi cần sưởi ấm lòng mình , sưởi ấm một tráitim lạnh giá vì nhớ vì thương , tôi nhớ mẹ một nỗi nhớ da diết nó sâu xé gặm nhắmlòng tôi , chợt thấy lòng đau thắt . Và tôi cũng còn đủ tỉnh táo mà biết rằng dù tôicó hút hết cả ngàn điếu đi chăng nữa cũng không thể nào thay thế hơi ấm của mẹ .Vẫn còn nhớ rõ cái tuổi lên năm lên ba vẫn thường dúi đầu vào lòng mẹ khi trờimưa chỉ vì sợ tiếng sấm .Một tia chớp vừa lóe qua cửa sổ khiến tôi choàng tỉnh giấc sau một hồi rong ruổivề quá khứ .Nhìn lên tờ lịch ngày cuối năm hôm nay đã là 28 tết , tôi giật mình khiphát hiện ra đã 3 năm rồi mình phải ăn tết một mình nơi đất khách quê người này .Lòng tự hỏi : - Làm sao mình có thể chịu đựng sự cô đơn đến thế được nhỉ . -Làm sao mình có thể quên đi một người như mẹ được nhỉ ? . Và còn nhiều ,nhiều lắm câu hỏi tại sao mà khi hỏi tôi chẳng ai trả lời cho tôi biết ngoài tiếngchuông nha thờ bên cạnh .Tôi và mẹ vẫn thường nói chuyện qua điện thoại , nhìnthấy nhau qua WC nhưng thật sự bây giờ đây tôi muốn ôm lấy mẹ thật chặt , chặtđến nỗi không chặt được nữa .Ở cái thời @ này con người ta có thể nói chuyệnnhìn nhau ở cách xa nhau hàng ngàn cây số thậm chí từ một hành tinh này đến mộthành tinh khác , nhưng tôi biết chắc một điều rằng họ chẳng bao giờ chạm vàonhau được dù cách nhau vài mét .Đã 3 năm rồi hả mẹ ?Thật sự tôi không biết mình đang tim gì ở đây suốt 3 năm qua , ngoài một số tàikhoản kha khá trong ngân hàng . Cha tôi mất sớm một mình bà tảo tần công việcđồng án nuôi dạy bốn chị em tôi ăn học , Chị Hai tôi đã có gia đình nhưng cũngkhông sống gần bà , thằng em kế thì đang học năm cuối ĐH , đứa em út thì còn họcphổ thông . Tôi biết mẹ tôi mong đến ngày tết đến chừng nào đó là dịp duy nhấtt cảnhà sum họp thế mà đã 3 năm qua tôi lại ..........Cái nghèo của tuổi thơ đã hun đút cho tôi một ý chí là khi lớn lên tôi sẽ thành đạtsẽ giàu có , nhưng giờ đây khi đang đứng trên bụt cao của sự nghiệp thì tôi thấymình lại nghèo , tôi nghèo , nghèo đi tình thương yêu của mẹ , nghèo đi tình thân áicủa anh em , nghèo đi tình bạn ........và còn biết bao nhiêu là thứ tình nữa mà khinhìn vào nó là một cái lọ rỗng không . Cảm giác tôi giờ đây như một người đang đitrên con đường trải đầy kim cương và tôi là người đi nhặt nó , và khi nhìn lại thìthấy mình đã bỏ xót đi quá nhiều .Đôi hàng mi trực trào nước mắt , cố dặn lòng không được khóc nhưng sao nó cứtuôn trào mãi như một dòng thác . Trong đầu bỗng nảy lên một ý định là sẽ lập tứctrở về VN bỏ lại sau lưng hàng đống công việc mặc nó . Tôi chạy nhanh ra sân baymong rằng sẽ về kịp đón giao thừa cùng gia đình .Vậy là tôi cũng đặt chân lên mảnh đất quê hương của mình , bao nhiêu cảm xúcdồn nét từ bên ấy bị xé tan ra tôi bật khóc không nói lên được lời nào , cũng chínhnơi này đây 3 năm trước mẹ tôi đã khóc khi tiễn tôi đây và giờ đây tôi lại khóc khitrở về .Xuống sân bay tôi chạy nhanh ra ga Sài Gòn để kịp chuyến tàu cuối năm ,nhìn từng dòng người hối ...