Gió rít qua thung lũng, cái lều bạt hình tháp, được gọi là tiền trạm một, rung lên vì những ngọn gió. Như thường lệ, trinh sát Rudd khum tay che cái đĩa dầu đang bị những làn gió quẩn làm ngọn lửa chao đảo, hắt một thứ ánh sáng vàng đục trong lều. Lâu lâu anh lại liếc nhanh về phía trinh sát Denison để nguyên cả quần áo đang nằm trên cái giường bố ở cuối lều. - Đèn không tắt được đâu. Denison nói. Anh đang nằm ngửa, gối đầu trên hai cánh tay, lâu lâu...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cái Thùng Gỗ ở Tiền Trạm 1 Alfred Hitchcock tuyển chọn Cái Thùng Gỗ ở Tiền Trạm 1 Gió rít qua thung lũng, cái lều bạt hình tháp, được gọi là tiền trạmmột, rung lên vì những ngọn gió. Như thường lệ, trinh sát Rudd khum tayche cái đĩa dầu đang bị những làn gió quẩn làm ngọn lửa chao đảo, hắt mộtthứ ánh sáng vàng đục trong lều. Lâu lâu anh lại liếc nhanh về phía trinh sátDenison để nguyên cả quần áo đang nằm trên cái giường bố ở cuối lều. - Đèn không tắt được đâu. Denison nói. Anh đang nằm ngửa, gối đầu trên hai cánh tay, lâu lâucác ngón tay lại động đậy, mắt theo dõi những bóng nắng chập chờn trên nóclều. - Tôi cũng chẳng biết nữa. Rudd nói, anh cắn môi rồi nhìn ra xa. - Vậy tại sao anh vẫn che nó? - Không biết. Nói rồi,. Rudd xòe tay ra. ở ngoài, gió đã dịu một lúc, và vẳng lêntiếng chó sủa xa xa. Anh rùng mình, vội kéo sát cái cỏ áo khoác sờn sát vào.Anh lại nhìn lén Denison, rồi hướng mắt vào góc trái mảnh vải lều che cửara vào. Cái thùng vẫn còn đó. - Anh lo gì chứ, nó có đi được đâu? Denison ngạo. - Tôi cũng chẳng biết nữa. - Thình lình, anh nổi cáu - Đó là nhiệm vụcủa chúng ta, chúng ta phải coi cái thùng. Anh mạnh bạo đứng dậy, bước tới cái thùng. Nó nằm lù lù ở góc,vuông vức một mét hai, bằng gỗ, nẹp đanh chắc chắn trên mặt nắp. Anh cònnhớ rõ lần họ đóng đanh lại vừa rồi. Họ đến khi thời tiết còn ấm. Họ gỡnhững đanh sét gỉ ra bằng tay không. Một người trượt tay bị cái đanh rạchmột đường dài trong lòng bàn tay, rú lên vì đau đớn, ông ấy dùng báng súngnện những đinh mới vào. Thế là cái thùng trông vững chắc như mới, khithay đanh có ông trung s ĩ hai vạch kiểm tra từng chi tiết, khẩu súng của ônglóe sáng trong cái lều bạt tối lù mù. Anh đã chứng kiến nhiều lần đóngthùng, niêm phong những vật nguy hiểm, cứ nghĩ tới là anh tức cười. - Ta có thể nằm ở giường coi nó. - Tiếng Denison cắt dòng suy tưởngcủa anh. - Chẳng có luật nào cấm ta gác nó từ giường. - Tôi chẳng cần biết luật lệ, gác nó ở đây rõ hơn. Denison nói: - A a à - rồi biến thành cái ngáp. Nhớ đánh thức tôi dậy khi ông haivạch tới. Rudd hơi nhợn. Anh muốn bảo đừng ngủ khi làm nhiệm vụ, khôngđược gác một mình. Khi ra lệnh, ông hai vạch đã nhấn mạnh: - Không bao giờ được chia phiên gác một mình. Phải gác cả hai ngườicùng một lúc mới tin tưởng được. Và cả hai người đã gật đầu trịnh trọng. Nhưng Denison vẫn cứ vậy, anh cứ ngủ cho tới lúc ông hai vạch tớicửa lầu, la lối om sòm khi tìm mở những nút mở cửa. Thế là Denison bậtdậy, vớ lấy súng, đứng nghiêm gác cái thùng. Khi ông hai vạch vào, thấy haingười vẫn quá nghiêm chỉnh. Nhưng có lần Denison chẳng may, ông hai vạch mở được cửa mau,đất mềm sau trận mưa, tiếng giầy không vang lên. Ông hai vạch vào lều màDenison chưa thức. Sau đó anh bị phạt đứng cả buổi, và bị hạch hỏi vềnhiệm vụ. - Anh có biết anh làm nhiệm vụ gì ở đây không, Denison? - Dạ, gác cái thùng. - Tại sao phải gác cái thùng? - Để không ai lấy nó đi. - Mặt anh đỏ bừng - Và tại sao lại không để ai lấy nó đi? Denison ấp úng. Rudd muốn giúp anh nhưng cũng không muốn bị phạt và thực ra cũngkhông biết. - Vì.. Ông hai vạch nạt: - Vì sao, đồ ngu? Denison nhắc lại. - Vì... Ông hai vạch phạt rồi đi. Khuya đêm đó, Rudd hỏi hỏi Denison đang đứng thọ phạt, súng ở thếthao diễn. - Anh còn thức không? - Còn. - Tôi thắc mắc một việc. Denison ngạo: - Anh thì bao giờ mà chẳng thắc mắc, lần này thì cái gì nào? Giọng Rudd chỉ như thỏ thẻ trong cái lều tối như mực. - Tôi thắc mắc vì sao? Denison hỏi rằng: - Vì sao cái gì, đồ khùng? - Thôi, tôi không thắc mắc gì nữa. Rudd nói rồi quay ra nhìn cái thùng nhưng tối quá, chẳng thấy hìnhdáng nó đâu. Rồi từ từ Rudd lại có can đảm hỏi, và Denison, đã phục vụ trong quânngũ lâu hơn anh nhiều, đã có thời là trung sĩ, cuối cùng nói cho anh rõ. - Vì cái thùng này của kẻ thù, lâu rồi. Ngay cả Denison dám ngủ khi gác cũng liếc nhìn ra cửa, phòng hờông hai vạch đã đến hoặc tệ hơn, một ông hai gạch thẳng thì nguy. - Của địch? Rudd buột miệng hỏi, mắt trố ra. Denison rít lên: - Ngậm miệng, đồ khùng. Và rồi nhiều mùa ấm, lạnh, nối tiếp nhau qua. Rudd vẫn không hỏiđược cho ra lẽ và chẳng biết thêm được gì về cái thùng, tại sao phải gác nó. Denison cũng không biết hết vì anh ấy bảo chẳng ai biết rõ cả. Nhưng sự thực là cái thùng chứa một thứ vũ khí cũ, mạnh của kẻ thù.Không thể để nó lại về tay địch. Vào thời điểm nghiêm trọng như lúc này,chó của ta đang đánh hơi truy kích địch, nên phải gác kỹ để không ai lấy đi.Đơn giản chỉ có vậy. Từ lúc này, Rudd cảm thấy ...