Tử đứng một bên thầm nghĩ : Tần Thương quả nhiên là rất quan tâm tới Diệp Âm Trúc , không an tâm cho Âm Trúc đi một mình tới Mễ lan nên đã cử người đi cùng . Không đợi Âm Trúc mở miệng , hắn đã cướp lời : “ Ta nghĩ không cần đâu .
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cầm Đế-chương 4 Cầm Đế - Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu Chương 4 : Tử đích lực lượngTử đứng một bên thầm nghĩ : Tần Thương quả nhiên là rất quan tâm tới Diệp ÂmTrúc , không an tâm cho Âm Trúc đi một mình tới Mễ lan nên đã cử người đi cùng. Không đợi Âm Trúc mở miệng , hắn đã cướp lời : “ Ta nghĩ không cần đâu . Cóta đi cùng Âm Trúc là đủ rồi . Âm Trúc , chúng ta đi thôi “ . Đến phiên hắn kéoÂm Trúc rời khỏi ma pháp sư công hội .Địch Á Lạp muốn ngăn cản lại nhưng khi nhìn thấy đạo hàn quang trong mắt Tử ,hắn biết là mình không nên nói lúc này . Quay đầu nhìn lại sáu thi thể , Địch ÁLạp vô cùng bối rối : “ Làm sao bây giờ ? Ta nên làm gì đây ? Ba bàng sứ giả đềuđã chết ở nơi này … “ .Bỉ Nhĩ Lạc đi tới bên cạnh Địch Á Lạp , thấp giọng nói : “ Phó hội trưởng , hẳn làkhông có người nào chứng kiến việc bọn họ đến nơi này , chúng ta cũng có thểkhông thừa nhận a ! Tốt nhất là bây giờ ngài nhanh cho người xử lý chỗ này , sauđó hồi báo lại với hội trưởng , để người tự mình định đoạt chuyện sau này “ .Địch Á Lạp ngần ngừ hỏi lại : “ Ý ngươi là hủy thi diệt tích ? “ .Bỉ Nhĩ Lạc liếc nhìn lại sáu thi thể , gật đầu đáp : “ Bọn họ chết như vậy là đáng ,chỉ là không thể ngờ rằng thực lực của đệ tử hội trưởng lại cường đại như vậy ,hình như hắn mới chỉ là xích cấp thôi a ! Thực là khó để có thể tin chuyện này “ .Địch Á Lạp dù sao cũng đã tu luyện ma pháp nhiều năm , lúc này tâm trạng cũngdần dần ổn định , tỉnh táo nói : “ Chuyện ngày hôm nay các ngươi không đượctruyền ra ngoài , nhất là chuyện về người đệ tử của hội trưởng . Tốt nhất là cácngươi hãy quên chuyện này đi . Bây giờ chúng ta phải xử lý cái đống này , nhớlàm sạch sẽ một chút “ .Bỉ Nhĩ Lạc trong mắt lóe lên một đạo hàn quang : “ Hủy thi diệt tích , chúng ta làhỏa hệ ma pháp sư nên chuyện này cũng không khó “ .Âm Trúc không hề biết rằng bản thân mình vừa mang cho ma pháp sư công hộimột đống phiền toái , vẫn vô tư đi trên đường , đến một ngã tư đường ở Lộ nathành chợt quay sang hỏi Tử : “ Tử , vừa rồi ta đã giết người . Ta làm như vậy cóđúng không ? “ .Tử nhìn Âm Trúc với ánh mát nhu hòa , gật gật đầu công nhận : “Đối với địchnhân phải trảm thảo trừ căn , nếu không chỉ gây hại cho bản thân mình . Hủy diệtđịch nhân là biện pháp tốt nhất . Ngươi hôm nay đã làm rất tốt “ .Nghe Tử nói vậy , một chút ăn năn hối lỗi trong lòng Âm Trúc nhất thời tiêu biến ,mỉm cười nói : “ Vậy là tốt rồi . Sau này có địch nhân nào , ta sẽ giết hết . Tuynhiên Tần gia gia đã cử một người đi theo để cho chúng ta biết thêm kiến thức vềđại lục , chúng ta từ chối và đi luôn như vậy có chút không đúng a ! “ .Cầm ĐếTử chợt dừng cước bộ , nghiêm mặt hỏi : “ Âm Trúc , ngươi có tin tưởng ta haykhông ? “ .Âm Trúc không chút do dự gật đầu trả lời : “ Đương nhiên là ta tin ngươi . Ngươilà bằng hữu tốt nhất của ta mà ” .Tử nở một nụ cười : “ Nếu như vậy , ngươi hãy cứ theo ta , ta sẽ dạy cho ngươimọi kiến thức về đại lục . Đi thôi . Chúng ta trước hết hãy đến mãi điếm ( cửahàng vũ khí ) đã “ .Nhìn Tử cười , Âm Trúc trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp , tiếp tục đi theohắn mà không cần suy nghĩ . Sợ rằng ngay cả Tần Thương và Diệp Ly cũng khôngthể ngờ là Âm Trúc lại đi theo một người dạy hắn giết người là đúng , sự việchoàn toàn không theo sự an bài của hai người .Tử dẫn Âm Trúc đi tới ngã tư đường , đến một mãi điếm liền dừng cước bộ lại ,hỏi : “ Âm Trúc , trên người ngươi có mang theo tiền hay không ? “ .Âm Trúc gật đầu , ngân quang chợt lóe trên tay , đã xuất hiện một túi kim tệ : “Diệp gia gia hình như đã cấp cho ta mấy trăm kim tệ , như vậy đã đủ hay chưa ? “ .Tử gật đầu , tiếp nhận kim tệ từ tay Diệp Âm Trúc , rồi dẫn hắn đi vào mãi điếm .Vừa bước vào đã có một trung niên nhân đến bên hai người cung kính hỏi : “ Haivị cần gì a ? “ .Âm Trúc tò mò nhìn quanh bốn phía , chỉ thấy trên vách tường treo đầy các loạibinh khí cùng áo giáp , đều là những thứ mà từ trước đến giờ hắn chưa từng thấyqua , không nhịn được quay sang hỏi Tử : “Tử , kia là thứ gì vậy ? “ .Tử nói : “ Đấy là những khôi giáp cùng vũ khí để chiến sĩ sử dụng “ .Âm Trúc bảo : “ Nếu vậy thì ta không cần những thứ này . Ngươi cần gì cứ mua đi“.Tử gật đầu , hướng tới trung niên nhân nói “ Cho ta một thanh đại kiếm “ .Trung niên nhân hỏi lại : “ Đại kiếm cũng có nhiều loại , không biết vị tiên sinhnày cần loại nào ? Các vị lựa chọn cửa hàng của chúng tôi là rất đúng đắn , nơinày chuyên sản xuất binh khí , nổi danh nhất A tạp địch á “ .Tử có chút không kiên nhẫn nói : “ Bớt nói nhảm đi , ta dùng loại gì cũng được ,miễn là có sức nặng , càng nặng càng tốt “ .“ Vậy xin mời các vị theo ta “ . Vừa nói , trung niên nhân vừa xoay người hướngđến gian phòng phía trong đi tới , chỉ thấy đó là một lò rèn vô cùng rộng lớn , bêntrong có vài tên tráng hán mồ hôi mồ kê nhễ nhại đang chế tạo vũ khí .A tạp địch á vốn là một quốc gia thuộc vùng nhiệt đới , tại lò rèn nhiệt độ lại càngcao , càng đi sâu vào trong lại càng nóng , bất quá Âm Trúc và Tử đều cảm thấybình thường , tiếp tục theo sau trung niên nhân . Trung niên nhân chỉ vào một binhkhí để trong góc , nói : “ Đây là đại kiếm nặng nhất , nếu hai vị có thể nhấc nó lên, ta sẽ bán “ . Vừa nói , trong mắt hắn vừa toát một tia hí quang .Trong góc phòng có một vũ khí đen sì sì , thẳng thắn mà nói nó tuyệt đối khôngthể coi là kiếm mà giống một thiết côn hơn , dài chừng hai thước , đầu hơi nhọn ,thân tròn như một cây gậy , phía cuối có một bộ phận tạm cho là phần ngăn cáchvới cán kiếm , mà cán kiếm cũng chả khác gì thân kiếm cả . Đây giống như là mộtphế phẩm trong quá trình chế tọa vũ khí , bị vứt lay lóc một chỗ , bụi bám dầy đặcCầm Đế.“ Thế này mà cũng có thể gọi là kiếm à ? “ . Âm Trúc có chút phẫn nộ nói . Mặcdù đây là lần đầu hắn rời Bích không hải , đối với mọi thứ còn lạ lẫm nhưng vớikiếm thì hắn biết rất rõ , ông nội hắn chẳng phải là một tử cấp chiến sĩ sao ?Trung niên nhân trả lời : “ Cái này là một thanh kiếm đặc thù không phải các v ...