Danh mục

Cảm nhận về bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ

Số trang: 11      Loại file: doc      Dung lượng: 253.00 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nhắc đến Hàn Mặc Tử ta luôn cảm nhận được cái tình trong thơ của ông. Với bài Đây thôn Vĩ Dạ, ta thấy tình yêu đôi lứa, cảnh đẹp quê hương như in sâu vào tâm hồn người đọc. Đúng thế, bạn đọc đương thời và hôm nay yêu thơ của Hàn Mặc Từ bởi chất "điên cuồng" của nó. Chính "chất điên" ấy đã làm nên phong cách nghệ thuật thơ độc đáo, riêng biệt, mới mẻ chỉ có ở Hàn Mặc Tử. Mời bạn đọc tham khảo bài viết Cảm nhận về bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ để cảm nhân về thơ văn Hàn Mặc Tử
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cảm nhận về bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ BÀI VĂN MẪU LỚP 11Đề bài: Cảm nhận về bài thơ Đây thôn Vĩ DạCảm nhận thơ trữ tình xét cho cùng là cảm nhận cái tình trong thơvà tâm trạng của nhân vật trữ tình trước thiên nhiên, vũ trụ, đất trời.Đến với thơ ca lãng mạn Việt Nam, giai đoạn 1932 -1945 ta thoát lêntrên cùng Thế Lữ, ta phiêu lưu trong trường tình cùng Lưu Trọng Lư,ta điên cuồng cùng Hàn Mặc Tử, Chế Lan Viên, ta đắm say cùngXuân Diệu (Hoài Thanh – Thi nhân Việt Nam). Đúng thế, bạn đọcđương thời và hôm nay yêu thơ của Hàn Mặc Từ bởi chất điêncuồng của nó. Chính chất điên ấy đã làm nên phong cách nghệthuật độc đáo, riêng biệt, mới mẻ của Hàn Mặc Tử. Chất điên trongthơ ông chính là sự thay đổi của tâm trạng khó lường trước được. Nétphong cách đặc sắc ấy đã hội tụ và phát sáng trong cả bài thơ Đâythôn Vĩ Dạ của nhà thơ rất tài hoa và cũng rất đỗi bất hạnh này. Đâythôn Vĩ Dạ trích từ tập Thơ Điên của Hàn Mặc Tử.Với lời trách cứ nhẹ nhàng dịu ngọt vừa như một lời mời, Hàn MặcTử trở về với thôn Vĩ Dạ trong mộng tưởng:“Sao anh không về chơi thôn VĩNhìn nắng hàng cây nắng mới lênVườn ai mướt quá xanh như ngọcLá trúc che ngang mặt chữ điền”Cảnh vật ở thôn Vĩ Dạ – một làng kề sát thành phố Huế bên bờHương Giang với những vườn cây trái, hoa lá sum suê hiện lên thậtnên thơ, tươi mát làm sao. Đó là một hàng cau thẳng tắp đang tắmmình dưới ánh “nắng mới lên” trong lành. Chưa hết, rất xa là hình ảnh“nắng hàng cau nắng mới lên” còn rất gần lại là “vườn ai mướt quáxanh như ngọc”. “Mướt quá” gợi cả cây nhung non tràn trề sức sốngxanh tốt. Màu “mướt quá” làm cho lòng người như trẻ hơn và vui tươihơn. Lời thơ khen cây cối xanh tốt nhưng lại nhu huyền ảo, lấp lánhmới thấy hết cẻ đẹp của “vườn ai”. Trong không gian ấy hiện lênkhuôn “mặt chữ điền” phúc hậu, hiền lành vừa quen vừa lạ, vừa gần,vừa xa, vừa thực vừa ảo bởi “lá trúc che ngang”. Câu thơ đẹp vì sự hàihòa giữa cảnh vật và con người. “Trúc xinh” và “ai xinh” bên nhaulàm tôn lên vẻ đẹp của con người. Như vậy tâm trạng của nhân vật trữtình ở đoạn thơ này là niềm vui, vui đến say mê như lạc vào cõi tiên,cõi mộng khi được trở về với cảnh và người thôn Vĩ.Thế nhưng cũng cùng không gian là thôn Vĩ Dạ nhưng thời gian có sựbiến đổi từ “nắng mới lên” sang chiều tà. Tâm trạng của nhân vật trữtình cũng có sự biến đổi lớn. Trong mắt thi nhân, bầu trời hiện lên“Gió theo lối gió mây đường mây” trong cảnh chia li, uất hận. Biệnpháp nhân hóa cho chúng ta thấy điều đó. “Gió theo lối gió” theokhông gian riêng của mình và mây cũng thế. Câu thơ tách thành hai vếđối nhau; mở đầu vế thứ nhất là hình ảnh “gió”, khép lại cũng bằnggió; mở đầu vế thứ hai là “mây”, kết thúc cũng là “mây”. Từ đó cho tathấy “mây” và “gió” như những kẻ xa lạ, quay lưng đối với nhau. Đâythực sự là một điều nghịch lí bởi lẽ có gió thổi thì mây mới bay theo,thế mà lại nói “gió theo lối gió, mây đường mây”. Thế nhưng trongvăn chương chấp nhận cách nói phi lí ấy. Tại sao tâm trạng của nhânvật trữ tình vốn rất vui sướng khi về với thôn Vĩ Dạ trong buổi banmai đột nhiên lại thay đổi đột biến và trở nên buồn như vậy?Trong mộng tưởng, Hàn Mặc Tử đã trở về với thôn Vĩ nhưng lòng lạibuồn chắc có lẽ bởi mối tình đơn phương và những kỉ niệm đẹp vớicảnh và người con gái xứ Huế mộng mơ làm nên tâm trạng ấy. Quảthật “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” nên cảnh vật xứ Huế vốnthơ mộng, trữ tình lại bị nhà thơ miêu tả vô tình, xa lạ đến như vậy.Bầu trời buồn, mặt đất cũng chẳng vui gì hơn khi “Dòng nước buồnthiu hoa bắp lay”.Dòng Hương Giang vốn đẹp, thơ mộng đã bao đời đi vào thơ ca Việtnam thế mà bây giờ lại “buồn thiu” – một nỗi buồn sâm thẳm, khôngnói nên lời. Mặt nước buồn hay chính là con sóng lòng buồn thiu”của thi nhân đang dâng lên không sao giấu nổi. Lòng sông buồn, bãibờ của nó còn sầu hơn. “Hoa bắp lay” gợi tả những hoa bắp xám khôhéo, úa tàn đang “lay” rất khẽ trong gió. Cảnh vật trong thơ buồn đếnthế là cùng. Thế nhưng đêm xuống, trăng lên, tâm trạng của nhân vậttrữ tình lại thay đổi:“Thuyền ai đậu bến sông trăng đóCó chở trăng về kịp tối nay”Sông Hương “buồn thiu” lúc chiều dưới ánh trăng đã trở thành “sôngtrăng” thơ mộng. Cắm xào đậu bên trên con sông đó là “thuyền ai đậubến”, là bức tranh càng trữ tình, lãng mạn. Hình ảnh “thuyền” và“sông trăng” đẹp, hài hòa biết bao. Khách đến thôn Vĩ cất tiếng hỏi xaxăm “Có chở trăng về kịp tối nay?”. Liệu “thuyền ai” đó có chở trăngvề kịp nơi bến hẹn, bến đợi hay không? Câu hỏi tu từ vang lên nhưmột nỗi lòng khắc khoải, chờ đợi, ngóng trông được gặp gương mặtsáng như “trăng’ của người thôn Vĩ trong lòng thi nhân. Như thế mớibiết nỗi lòng của nhà thơ giành cho cô em gái xứ Huế tha thiết biếtnhường nào. Tình cảm ấy quả thật là tình cảm của “Cái thưở ban đầulưu luyến ấy. Ngàn năm nào dễ mấy ai quên” (Thế Lữ).Đến đây ta hiểu thêm về lòng “buồn thiu” của nhân vật trữ tình trongbuổi chiều. Như vậy diễn biến tâm lí của thi nhâ ...

Tài liệu được xem nhiều: