Thông tin tài liệu:
Cảm ơn vì đã buông tay khi nhận ra mảnh ghép ấy không hoàn thiện với mình và để cơ hội cho tớ, người đến sau thử ghép nó vào trái tim mình. Cảm ơn vì đã buông tay khi nhận ra mảnh ghép ấy không hoàn thiện với mình và để cơ hội cho tớ, người đến sau…thử ghép nó vào trái tim mình…
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cảm ơn cậu, người con gái anh từng yêu Cảm ơn cậu, người con gái anh từng yêuVN Times -Cảm ơn vì đã buông tay khi nhận ra mảnh ghép ấy không hoàn thiện với mình vàđể cơ hội cho tớ, người đến sau thử ghép nó vào trái tim mình. Cảm ơn vì đã buông tay khi nhận ra mảnh ghép ấy không hoàn thiện với mình và để cơ hội cho tớ, người đến sau…thử ghép nó vào trái tim mình…Ly café nguội lạnh bị bỏ quên trên mặt bàn từ ban nãy. Không ai buồn đụng tayhay thậm chí để ý đến sự hiện diện của nó. Tớ và cậu, hai đứa con gái đã và đangcùng lướt qua cuộc đời một người? Những tâm trạng đeo đuổi, những nếp nhăn xôlệch, gương mặt biểu lộ những xúc cảm không hề giống nhau.12h trưa, hối hả từ trường về nhà, chưa kịp thở thì nghe tiếng điện thoai inh ỏi kêu.Tớ cầm máy và thấy tim mình như vỡ tung, đầu sắp bốc hỏa: Nhỏ bạn báo tin,trông thấy anh ấy và cậu ở quán ven đường...“rất tình cảm”.Ba chữ “rất tình cảm” cứ xoắn lấy đầu óc tớ. Trách gì dạo này anh ít quan tâm đếnmình? Đội bóng đang tập ghê lắm mà? Sao anh còn thời gian hẹn hò với cậu ? Tớkhông tin, một mảy may cũng không tin về chút “trong sáng” nào trong cuộc gặpgỡ đó.Điên cuồng nhấn số điện thoại anh liên tục 13 cuộc. Không bắt máy. Tim tớ rụngrời. Sau quán café liệu còn nơi nào khác?Vô tình tay tớ lướt qua số cậu, một lần tình cờ hay cố ý sao lưu từ máy anh. Cuộcđiện thoại bất ngờ, cậu bình tĩnh nghe tớ giới thiệu và chấp nhận một cuộc hẹn.Và giờ thì tớ ngồi đây, lúc này, một mình, khi cậu đã đứng lên từ bao giờ. Trong tớ, lạ thay là là những lời cảm ơn rất chân thành chưa kịp bật ra ban nãy.Cảm ơn vì đã đồng ý cuộc gặp gỡ không nhiều thiện cảm từ tớ.Cảm ơn vì đã ngồi rất lâu để nghe hết những lời lẽ chẳng mấy hay ho bật ra trongcơn cuồng loạn sợ mất anh.Cảm ơn cậu đã nhìn tớ rất lâu trước khi nhẹ nhàng hỏi: Tớ nói được chưa? Ánhmắt ấy đủ khiến tớ bình tĩnh lại.Cảm ơn vì đã buông tay khi nhận ra mảnh ghép ấy không hoàn thiện với mình vàđể cơ hội cho tớ, người đến sau…thử ghép nó vào trái tim mình.Cảm ơn vì đã nói với tớ về chữ “tin” viết thành một góc lớn trong chữ “yêu” nhiềulẽ, mà không phải ai cũng hiểu hếtCảm ơn cậu đã nhìn tớ như thì hiện tại của anh, không phải là kẻ cướp mất anh củacậu… Dẫu biết đã buông tay nhưng đôi khi người ta vẫn không đủ bao dung vớingười đến sau….Còn cậu nhỏ nhẹ nới với tớ rằng: Hãy cứ sống như cách tớ đang sống, đáng yêu vànghịch ngợm…Vì điều anh ấy yêu chính là những gì tớ đang có.Và cảm ơn vì đã cho tớ hiểu rằng: Không quan trọng ai là người đến trước hayđến sau, quan trọng là người ở lại, ở lại sau cùng nơi cuộc đời anh. Lời này củacậu, tớ sẽ mãi không quên, nó khiến tớ tự thấy mình còn ngốc ngếch , còn vụng dạiquá! Cũng như không quên nụ cười hôm nay của cậu: Nụ cười thật tâm khi chúc tớhạnh phúc, đủ đầy.Nhấp ly café đã nguội lạnh, vị đắng sặc sụa… nhưng thấy tim mình đủ ấm áp, ngọtngào…Cảm ơn cậu, người con gái anh đã từng yêu!