Danh mục

Cảm ơn cơn gió… độc

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 113.40 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Trong trường Bổ túc văn hóa này, chuyện học cùng lớp nhưng không cùng tuổi là một việc bình thường. Và em lớn hơn Thanh hai tuổi nhưng chúng mình đã có những ngày tháng đẹp, suýt chút nữa đấy được gọi là "tình đầu", Thanh nhớ không? Chúng mình thân nhau như thế nào nhỉ? À, trong một buổi cắm trại kỷ niệm ngày 26-3 và…
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cảm ơn cơn gió… độc Cảm ơn cơn gió… độcTrong trường Bổ túc văn hóa này, chuyện học cùng lớp nhưng không cùng tuổi làmột việc bình thường. Và em lớn hơn Thanh hai tuổi nhưng chúng mình đã cónhững ngày tháng đẹp, suýt chút nữa đấy được gọi là tình đầu, Thanh nhớkhông?Chúng mình thân nhau như thế nào nhỉ? À, trong một buổi cắm trại kỷ niệm ngày26-3 và… một cơn gió lạ. Lúc đó em là bí thư chi đoàn lớp còn Thanh là lớp phóhọc tập. Trong cái thế giới âm thịnh dương suy này, với ba mươi sáu thần dân màchỉ có tám tên là đực rựa. Vậy mà Thanh vẫn được bầu làm lớp phó học tập, chứngtỏ học lực của Thanh không phải tầm thường.Cái sự không phải tầm thường ấy bởi Thanh đã qua một thời gian làm chú tiểu.Thanh bảo không phải mình muốn đi tu, nhưng đạo của Thanh là khi con trai tớituổi 12-15 thì phải vô chùa học đạo để tập làm đệ tử Phật gia ít năm. Sau thời gianđó, ai có căn tu sẽ ở lại chùa để học lên đại đức, thượng tọa…, ai còn ham mùithế tục sẽ trở lại cuộc sống bình thường.Ngày Thanh vào lớp, mái tóc ngắn lún phún sát da còn hiện rõ hai sẹo tròn như haihạt mận trên đỉnh đầu. Bọn con gái nhao theo hỏi. Thanh cho biết thêm mình hiệnđang trọ tại chùa X. ngoại ô thị trấn để đi học bởi nhà rất xa trường. Ngày ba buổiăn cơm chùa, đi học về chỉ việc giặt giũ và học bài.Chúng em bảo rằng Thanh sướng. Chẳng phải làm gì phụ mẹ cha. Và bữa tiệckhao mặt hôm ấy Thanh không dự vì: Mình không ưa ăn chè, trái cây, sinh tố gìcả. Cũng chẳng thích bì bún, bánh canh…. Bọn con gái hờn, cho rằng Thanhnhím. Không khao mặt thì đừng hòng yên thân mà làm thần dân trong lớp.Thanh cười trừ nhưng những số phết, phẩy cao ngất trong sổ liên lạc đã khiếnThanh leo lên chức lớp phó học tập mà không có đối thủ nào địch lại. oOoSau một ngày cắm trại mệt nhọc và vui vẻ, hầu như ai cũng căng mình ra để làmhết công việc. Lớp trưởng (nữ) chỉ huy đội năng lượng cho ba mươi mấy conngười. Lớp phó (nam) thống soái đội nhà xưởng, sao cho trại dựng lên trước nhất,đẹp nhất, hoàn hảo nhất. Bí thư chi đoàn đảm trách việc ngoại giao. Nghĩa làthuyết trình cổng trại này, thuyết trình ý nghĩa món ăn này, thuyết trình ý nghĩa vởdiễn văn nghệ này… nhưng mọi thứ không làm khó em được. Trừ cái cầu thang tạicổng trại.Đó là cái cầu thang ngoài dự định bởi tự dưng có một tên đực rựa vác cây tre đằngngà vào: Trại mình cái gì cũng xanh. Tre xanh, tăng bạt xanh, bàn ghế xanh.Thêm cây tre đằng ngà coi bộ mát mắt à lớp phó. Tám cái đầu gật cùng lúc và mộtchiếc thang ra đời, bắc ngay cổng trại. Ý nghĩa chiếc cầu thang này là gì?. Đoàngiám khảo cắc cớ hỏi em. Chẳng lẽ kẻ thuyết trình lại trả lời: Tại dư cây tre nênlàm cho đẹp chơi? Đành phải rặn ra một ý tưởng. Dạ, nó tượng trưng cho từng nấcthang cuộc đời từ thấp đến cao mà chúng em phải vượt qua. Tại sao không là trexanh mà lại là tre vàng. Lại còn những sọc xanh trên thân cây?. Dạ… cuộc đờikhông phải lúc nào cũng suôn sẻ như cây tre xanh. Chúng em muốn gửi gắmnhững ngày tháng học trò quý báu như vàng qua sắc vàng của tre và vài vết tích tộilỗi học trò là những vệt màu xanh trên thân tre vậy. Cổng trại 11A năm ấy đượcđiểm tối đa. Phần thưởng là cả thùng kẹo chia được mỗi đứa một vốc tay.Được thưởng nhưng em không mừng vì mình đã phải căng óc ra mới trả lời suônvới ban giám khảo. Còn Thanh - cái tên đáng ghét kia chỉ cần tạo ra một đống củanợ rồi bỏ đó cho người khác xử lý. Chờ thi văn nghệ xong đi, ta sẽ tính sổ ngươi!Nhưng em không chờ được tới thi xong văn nghệ vì Thanh bất ngờ trúng gió độc.Người Thanh lạnh toát, co quắp, trào bọt mép! Bọn con gái chạy như ong vỡ tổ.Con trai chỉ có tám đứa, mà hết bốn đã bận cổ vũ cho đội bạn. Trường và Maikhiêng Thanh ra nhà xe của giáo viên - nơi đó trống trải nhưng tránh gió được chứkhông lụp xụp và chật hẹp như trong khuôn viên trại. Thực ra em không muốnquan tâm chuyện gì mà bọn con trai xúm xít hò hét đông như vậy. Vì mệt, emmuốn ngủ một giấc no đầy trên chiếc võng dù. Nhưng hình như có ai đó gọi tênem. Rồi một cánh tay lôi em về phía nhà xe. Em hiểu ra Thanh đang trúng gió, congái miệt đồng sớm hiểu biết nhiều việc. Vì đã có không ít lần người thân trong giađình em bị trúng gió độc như thế.Đã mười giờ đêm. Trường học xa bác sĩ, nhà thuốc tây cũng không gần. Em chợtnhớ buổi sáng trại mình ăn món gà kho gừng. Chắc là còn gừng. Em nhảy bổ vàobếp. Vì một lý do đơn thuần em biết cấp cứu người bị trúng gió, chứ nếu hôm ấyThanh bị rắn cắn, chó cạp, cọp vồ gì chắc em đành để cho Thanh ngỏm rồi.Củ gừng giã nhuyễn, vắt lấy nước nhỏ giọt vào miệng Thanh. Xác củ gừng thì embảo Trường và Mai thoa khắp người Thanh. Lúc đó em không còn thời gian đâumà mắc cỡ dù trên người Thanh chỉ còn độc nhất chiếc quần đùi. Khi cơ thể Thanhấm lại, miệng hết trào bọt mép, chân tay duỗi thẳng được thì cũng là lúc hết nướcgừng. Thanh tỉnh lại nhìn em và… quay mặt vô vách. Trong ánh điện vàng vọt, emthấy hình như gương mặt ai ...

Tài liệu được xem nhiều: