Thông tin tài liệu:
Mộc. 19 tuổi. Yêu màu xanh lá. Chìm đắm trong nhạc của Secret Garden. Phát cuồng vì hồng trắng. Con gái sinh ra trong mùa hạ nhưng yêu tha thiết mùa đông.Và…là của Phan. Người đã xây cho cô một ước mong lớn nhất, mãnh liệt nhất, rằng : - Làm vợ của Phan.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Can đảm yêu và can đảm chia tay Can đảm yêu và can đảm chia tayMộc.19 tuổi.Yêu màu xanh lá.Chìm đắm trong nhạc của Secret Garden.Phát cuồng vì hồng trắng. Con gái sinh ra trong mùa hạ nhưng yêu tha thiết mùađông.Và…là của Phan.Người đã xây cho cô một ước mong lớn nhất, mãnh liệt nhất, rằng :- Làm vợ của Phan.- Làm Mẹ của con Phan.- Hai điều trên sẽ lặp lại vào kiếp sau.Không một ai hiểu vì sao. Mộc lại yêu Phan nhiều đến vậy. Dù Mộc bắng nhắng,rộn ràng và trẻ con. Nhưng lại là một cô gái cực kì tinh tế và sâu sắc.Phan lạnh lùng với Mộc, Mộc kiên nhẫn ở bên.Phan cáu giận, Mộc xoa dịu.Phan nạt nộ, Mộc cười xòa.Lúc nào Mộc chịu hết nổi, quay mặt đi mà giận dỗi. Thì cũng chỉ được… 2 giây làquay lại tiếp tục cười nói với Phan.Dù cho lần tệ hại nhất, đó là hôm sinh nhật Phan. Phan bảo Phan bận, Phan khôngmuốn tiệc tùng tổ chức sinh nhật gì cả. Vừa phiền mà vừa tốn tiền. Với cả Phancũng đang phải chuẩn bị cho kì thi sắp đến của mình nên phải ở nhà làm nốt choxong. Mộc nghe mà thương lắm.Nên mặc kệ Phan vừa nghe điện thoại sau hàng chục cuộc gọi nhỡ của Mộc. Mặckệ đang là 8 giờ tối. Mộc vẫn cặm cụi xuống bếp, làm cơm hộp cho Phan. Chămchút từng tí, từng tí một. Như là, Phan ghét mùi hành. Và nhất là, muốn ngonmiệng trước hết phải đẹp mắt.Khi mọi thứ đã tươm tất. Tự cho rằng mình đã rất xinh đẹp trong chiếc váy xanh látrước gương. Rồi lại chạy suốt quãng đường 10km để đưa cho Phan. Vừa chạy xeMộc vừa thích thú với ý nghĩ chỉ có riêng mình và Phan trong ngày sinh nhật.Rằng Phan sẽ cảm động lắm. Rằng sẽ ôm Mộc vào lòng và nói rằng “Cám ơn emnhiều, thật nhiều.”Và đoán xem, sân nhà Phan rất rộn ràng. Đèn neon, đèn cây sáng rực cả một gócvườn. Những tiếng cười đùa và ca hát. Phan đứng ngay bên trái. Điển trai trong áosơmi hồng kẻ sọc và jeans rách rất kiểu. Trông gương mặt Phan chẳng có vẻ gì làmệt mỏi vì thức khuya. Càng chẳng có vẻ gì là rất đói khi mà vừa được bạn đưacho dĩa bánh kem ngon lành.Mộc nhẹ nhàng đặt lại hộp cơm “xinh đẹp” của mình vào giỏ xe. Chạy khắp nơi.Để rồi dừng xe và tựa vào thành tường trong một ngõ nhỏ xa lạ giữa lòng Hà Nộinhỏ bé này. Mười ngón tay xanh xao gầy gò của Mộc vốn đã yếu mềm, nay lạicàng run rẩy hơn. Mộc cố lắm, cố lắm mà không thể nào nắm chặt tay mình lạiđược. Rồi thì, Mộc quị xuống. Mộc không thể nhớ nổi cô đã đứng lặng đi như thếbao lâu. Không thể nào nhớ nổi làm sao cô có thể về được nhà. Để rồi sáng hômsau nhận được sms của Phan như thế này:- Anh xin lỗi vì hôm qua chẳng thể nào gặp em được. Mình sẽ bù lại sau nhé, đượckhông? Yêu em.Và thế là mọi đau đớn đêm qua trong Mộc tan biến hết. Mộc tự dỗ dành xoa dịuvới những ý nghĩ như là chắc Phan cần có một khoảng không gian riêng với bạnbè. Hoặc là Phan muốn sẽ tạo cho mình một bất ngờ sau đêm qua không chừng. Vàrồi, Mộc lại nhẹ nhàng reply cho Phan :- Vâng, không sao mà, anh đừng nghĩ nhiều. Anh học chắc mệt lắm nhỉ. Anh thi tốtnhé. Yêu anh xxxxTình yêu là đích đến của cuộc đờiThế đấy, Mộc chẳng bao giờ giận Phan lâu được. Và mặc dù cho là, những ngườibạn bè của cả hai đều chép miệng thương (hại) Mộc.Mộc để ngoài tất cả những lời nói ấy.Đơn giản mà, Mộc nghĩ rằng, hãy cứ yêu. Yêu chân thành thì không sợ đau đớnđâu. Không sợ tổn thương đâu. Trong tình cảm, hoặc là cho rất nhiều, hoặc là nhậnrất nhiều. Vậy thôi.Mộc yêu Phan và sẵn sàng làm tất cả vì Phan. Có thể người khác nói Mộc mùquáng. Nhưng khi yêu mà cứ giữ lí trí thì còn là tình yêu đúng nghĩa không ? Mộckhông thích như những người khác, để vuột mất thì mới nuối tiếc hay thế này, thếkhác. Mộc không bao giờ muốn mình phải nuối tiếc dù chỉ trong một phần nghìncủa giây.Mộc yêu Phan.Không chỉ vì những ngày tháng tư Phan chở Mộc đến lẵng hoa loa kèn. Nhữngngày mưa Phan mang hộ Mộc cây dù. Những ngày Mộc ốm Phan càu nhàu nhưngvẫn đưa cho Mộc viên thuốc. Không chỉ vì Phan càng lạnh lùng càng làm Mộc bịcuốn hút. Không chỉ vì Phan chưa bao giờ nói yêu Mộc làm cái bản tính hiếu thắngcố hữu khiến Mộc chạy về phía Phan.Mà bởi vì, sự an toàn và bình ổn của Mộc mỗi thời khắc ở bên Phan. Mộc đượckhóc an nhiên, được cười trong trẻo. Được làm chính mình. Cảm giác đó khiếnMộc thấy như mình thanh khiết đến từng đầu ngón tay và dịu dàng đến từng hơithở. Đó là điều quan trọng nhất.Khi mà mình yêu một ai đó và khi nghĩ về một ngày không còn có họ nữa cũnglàm mình muốn ngạt thở.Liệu có ai hiểu được Mộc hay không?“Mặc kệ! Tất cả đều là người ngoài. Để yên cho tôi yêuuuuuuuuuuu!”Mộc đã tự mình hét lên như vậy. Thế đấy, Mộc cứ giữ niềm tin. Và (vẫn) yêu Phanhơn bất kì ai.***Đùng một cái.Phan phải đi quân sự ở Mai Lĩnh. Không điện thoại, không email, không gặp mặt.Tận hơn 2 tháng. 2 tháng thôi. Mà Mộc thấy dường như cả một “kỉ băng hà” đãhiện ra trước mắt.Ở nhà một mình. Mộc cảm thấy thế giới chao đảo. Thế đấy. Nhớ một người đến độchao đảo. Kinh khủng quá phải không. Thế là dẹp hết tất cả mọi hẹn hò, nhữngcông việc “vặt vãnh”. Mộc đóng cửa phòng, tập t ...