Danh mục

Căn nhà trên đường An Địa

Số trang: 6      Loại file: doc      Dung lượng: 66.50 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Âm Ly là một thị xã nhỏ, khuất nẻo mà một du khách bình thường sẽ không bao giờ để ý đến. Vài năm trước đây còn có con lộ chánh chạy ngang qua, nhưng bây giờ một xa lộ bốn "lanes" đã được xây thêm cho xe chạy với vận tốc nhanh hơn. Con lộ cũ trở nên hoang vắng, hầu như không còn xe nào lui tới con đường nhỏ có tấm bảng phai nhạt vì sương gió đề tên "Lối rẽ vào thị xã Âm Ly".
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Căn nhà trên đường An Địa Căn nhà trên đường An ĐịaÂm Ly là một thị xã nhỏ, khuất nẻo mà một du khách bình thường sẽ không bao giờđể ý đến. Vài năm trước đây còn có con lộ chánh chạy ngang qua, nhưng bây giờ mộtxa lộ bốn lanes đã được xây thêm cho xe chạy với vận tốc nhanh hơn. Con lộ cũ trởnên hoang vắng, hầu như không còn xe nào lui tới con đường nhỏ có tấm bảng phainhạt vì sương gió đề tên Lối rẽ vào thị xã Âm Ly.Ông bạn Huỳnh Hắc mà tôi quen biết vì cùng là hội viên của một câu lạc bộ, đã giớithiệu với tôi về cái địa danh nàỵ Ông ta sau khi chộp được một cú áp phe lớn tại thịtrường chứng khoán Wall Street mấy năm trước, trở thành giầu có, dư giả tiền bạcnên đã quyết định về hưu non, sống một cuộc đời nhàn tản. Lúc đó tôi còn là một nhàvăn vô danh nghèo kiết xác so với ông bạn họ Huỳnh, nhưng không hiểu vì lý do đặcbiệt nào đó ông ta tỏ vẻ rất ưa thích và muốn kết thân với tôịChúng tôi thường gặp nhau trong các buổi ăn chiều, đôi lúc ngồi nhâm nhi uống rượuđánh cờ và tán dóc với nhaụ Một hôm trong câu chuyện tôi nói về ý định muốn đi nghỉhè mà không biết đi đâu, ông Huỳnh nêu ý kiến bảo tôi nên đến thị xã Âm Ly thử xemsaọ Ông nói một cách lơ đãng, như không để ý đến điều mình nói cho lắm:- Âm Ly thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt cả, tẻ nữa là đằng khác. Nếu ông muốn đinghỉ hè ở xa thì chỗ này không thích hợp mấy vì nó chỉ cách đây trên 40 dặm nhưngthật yên tĩnh và thanh bình. Tìm chỗ trọ không khó. Nếu ông không để ý phiền hà thìcó thể nhập bọn với tôi trong khi chờ đợi đi tìm chỗ trọ. Tôi có một căn nhà nhỏ ở đó.Hơi chật một tí, nhưng cũng có phòng dành riêng cho khách. Ông và tôi có thể ở tạmtrong thời gian chờ ông tìm được chỗ vừa ý.Hai tuần sau, tôi lái xe theo con đường cũ hoang sơ, quẹo vào nơi có tấm bảng đề chữLối rẽ vào thị xã Âm Ly, đi thêm vài dặm nữa thì đến một tỉnh lỵ nhỏ kiểu như mộttỉnh miền Tân Anh Cát Lợi, xinh xắn và mơ màng như cô gái còn trong cơn ngái ngủ.Thị xã này đã may mắn tránh khỏi cái nạn bị đám người nghỉ hè hằng niên thườngrất ồn ào đến quấy nhiễụCái căn nhà nhỏ chật chội của ông Huỳnh thật ra là một căn nhà kiểu Georgian tuyệtđẹp, có cổng vào xây bằng cột kiểu Doric.Khoảng một giờ sau tôi đã tắm rửa sạch sẽ,ra ngồi với chủ nhân ở sân sau ngó xuốnvườn kiểu Anh-Cát-Lợi có rào che kín chung quanh.Tôi ngồi xuống, yên vị trong cái ghế bành êm ái, nhâm nhi ly rượu mạnh pha sodạ Chỉmột lúc sau cái cảm giác êm đềm dễ chịu từ từ lan ra khắp cơ thể, xâm chiếm từng tếbào trong da thịt, tôi cảm thấy muốn buông xuôi mọi ý chí năng động, thả mình hưởngthụ cái nhàn hạ nàỵ Tôi thấy không còn cần phải đi đâu xa nữa, không cần phải kiếmchỗ trọ nào khác và không còn có ý định vùi đầu vào viết như đã định trước nữạÔng Huỳnh như đoán biết cái tâm ý của tôi, bèn nói:- Tôi nghĩ rằng, nếu ông chịu được chật chội thì không cần phải đi đâu nữạ Cứ ở đâỵTôi có một bà giúp việc mỗi ngày đến lo cơm nước buổi sáng và buổi trưa, còn buổichiều thì chúng ta dùng bữa tại quán Hắc Sự Quán này tuy là nhà hàng duy nhất ở ÂmLy nhưng làm đồ ăn khá lắm.Tôi thật cảm động trước tấm thạnh tình của ông, vì dù nằm mơ đi nữa tôi cũng khôngdám nghĩ đến việc ông có thể chấp nhận một việc nhiều phiền hà như vậỵ Nhưngmột lần nữa như biết được ý nghĩ của tôi, ông nói một cách quả quyết làm tôi yêntâm:- Không có gì phiền hà đâụ Trái lại chính ông là người sẽ giúp tôi đấy chứ. Bây giờ tôichẳng có gì phải lo nghĩ cả, lúc nào cũng dư thì giờ, thành ra cuộc sống đôi lúc cũngkhông có gì thú vị lắm. Ông ở đây thì tuyệt, chúng ta có thể ngồi đánh với nhau vài váncờ thật hứng thú mà không phải lo canh đồng hồ!Rót thêm rượu vào ly cho tôi, ông tiếp:- Lẽ dĩ nhiên lúc nào ông muốn ngồi vào bàn viết thì xin cứ tùy nghị Tôi là người rấttôn trọng nghề văn.Thế là xong. Tôi hiểu ông sẽ tổn thương tự ái nếu tôi bàn thêm về vấn đề tiền bạc trảcho việc ăn ở nàỵ Tôi nghĩ ra một cách là khi đến ăn tại quán Hắc Sư tôi sẽ dành trảtiền để bù vào đó.Mùa hè qua thật êm đềm. Thường ngày tôi ngồi viết vài giờ đồng hồ vào buổi sángsớm và dạo quanh tỉnh vào buổi chiềụ Tới giờ, về tắm rửa, ngồi uống một vài ly rượukhai vị, tán gẫu với ông Huỳnh trước khi đi ăn chiều tại quán Hắc Sư.Sau bữa ăn trưa, tôi thường lang thang đi dạo dọc theo những đường phố nhỏ đầy tàngcây bóng mát của thị xã Âm Lỵ Ở đây, cái cảnh sắc an bình, cái không khí trong lành,cái cảm giác bền vững toát ra từ những ngôi nhà cổ lâu đời làm tôi thấy như đang sốngđắm mình trong một thế giới mộng ảo nào khác.Việc viết lách của tôi cũng tiến triển đúng theo chương trình đã ấn định. Da thịt tôi trởnên hồng hào, và tôi thường thắng nhiều hơn trước trong những bàn cờ đánh với ôngHuỳnh. May mắn cho tôi, ông ta là người có tinh thần thể thao, tuy thua nhưng khôngbao giờ nổi tánh xấụ Sự tiến bộ trong các nước cờ tướng của tôi được ông coi nhưmột thách thức mới đầy thú vị, và tôi nhận thấy cả hai chúng tôi đều đạt kỹ thuật caohơn xưạ Đến bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn còn cảm thấy cái thích thú khi nhớ tới nhữngván cờ sôi nổi kỳ phùng địch thủ nàỵMột buổi trưa trời gắt nắng, đang lang thang đi dưới hàng cây rợp bóng mát, tôi bỗngchú ý đến một tấm bảng ghi: Đường An Địạ Cái tên đường là lạ khêu gợi lòng hiếukỳ của tôi#. Tôi quẹo vàọ Con đường này hoàn toàn không giống các đường khác tạiÂm Lỵ Dọc theo hai bên đường toàn là những ngôi nhà cổ thật yên tĩnh,chung quanh cóvườn cây rợp mát với hai hàng cây cổ thụ cành lá xum xệ Con đường vắng lặng,không một bóng người qua lạị Đi gần đến cuối đường, mới thấy đó là một con đườngcụt, muốn về, tôi phải quay trở ngược lạị Tôi đi tới cuối đường, băng ngang qua lềbên kia để đi trở về. Đó là lần đầu tiên tôi để ý đến ngôi nhà ở cuối đường. Bề ngoàitrông cũng bình thường, chỉ là một ngôi nhà gạch hai tầng, nhưng điều khác là chungquanh nhà mọc lan tràn những loài thảo mộc đủ loại lớn nhỏ, hình dáng ngoại lai xalạ, không thấy có dấu hiệu được một bàn tay nào chăm sóc cả.Tôi đặc biệt chú ý đến một loại c ...

Tài liệu được xem nhiều: