Các bạn trẻ lớn lên, tràn đầy hi vọng. Với hiểu biết, với nhiệt tình, với năng lượng đầy huyết quản, bạn nghĩ “mọi chuyện lăng nhăng rồi sẽ phải qua thôi. Kể từ thế hệ chúng ta, một trang mới hoàn toàn sẽ phải mở ra, nhất định phải thế!”. Nói nhỏ với các bạn, ai cũng mong sao để các bạn được như thế! ---Thế hệ tôi cũng có đúng từng ấy ước mơ, từng ấy nhiệt huyết, từng ấy năng lượng trong huyết quản. Bao nhiêu cố gắng, bao nhiêu suy tư... ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cần thêm bao nhiêu cái Tết Cần thêm bao nhiêu cái TếtCác bạn trẻ lớn lên, tràn đầy hi vọng. Với hiểu biết, với nhiệt tình, với năng lượngđầy huyết quản, bạn nghĩ “mọi chuyện lăng nhăng rồi sẽ phải qua thôi. Kể từ thếhệ chúng ta, một trang mới hoàn toàn sẽ phải mở ra, nhất định phải thế!”.Nói nhỏ với các bạn, ai cũng mong sao để các bạn được như thế!----Thế hệ tôi cũng có đúng từng ấy ước mơ, từng ấy nhiệt huyết, từng ấy năng lượngtrong huyết quản. Bao nhiêu cố gắng, bao nhiêu suy tư... Chúng tôi tiến lên. Vànhư hôm nay các bạn thấy đó, có tiến lên... nhưng rõ ràng là chưa được bao xa.Các thế hệ trước nữa hẳn họ cũng từng tự nhủ như thế. Chưa biết chừng còn hơnthế nữa.Tôi nhìn quanh bạn bè thuở nào, nay nhiều người đã cận trung niên, chuẩn trungniên, hoặc “thăng” trung niên... nom họ cũng đã thấm mệt. Hơn thế nữa, nhiềungười đã cũ kỹ đi nhiều. Sao nhanh thế nhỉ?Hoặc là xã hội có cái sức mạnh siêu khủng để thuần hóa họ trở lại thành cũ kỹ khánhanh, như chính xã hội vốn như thế. Hoặc là ở trong ta có cái gen già nua ngủ imđó, đến tuổi nào đó thì nó tỉnh dậy và lập tức biến chàng và nàng thanh niên nhạycảm, thông minh, hăng hái ngày nào thành con người cũ kỹ, thoái chí, phản tiếnhóa chăng? Vài chục năm, một thế hệ với vài thành quả nhỏ nhoi như vậy mà đãchấm hết sao? Rất may rằng hình như có những người vượt được ra khỏi cái thóichung đó.Câu hỏi tự nhiên đặt ra trong mình: vậy cần bao nhiêu thời gian để có được một xãhội tiến hóa lên rõ ràng được một nấc mới?----Câu hỏi trên có vẻ mơ hồ, nó phụ thuộc sự vận hành của con người, của xã hội.Trong hàng ngàn năm thời trung cổ, cuộc đời tròn khúc, nào có thay đổi được baonhiêu. Con người cảm thấy cái vòng tròn khép kín đó chính là “đạo”. Đạo con rắncắn đuôi, đạo gà cồ ăn quẩn cối xay.Vậy thì hôm nay cũng đáng vui lên hơn nhiều rồi! Dẫu sao so với thời xưa đó thìchúng ta đã có và đã được chứng kiến trong mỗi đời người những tiến hóa quantrọng hơn rất nhiều của đời sống. Người cao tuổi hôm nay phải loay hoay học dùngmáy tính, chứ không giản đơn cậy quyền “lão nông tri điền” để rao giảng thao thaobất tuyệt được như ngày xưa nữa. Nhưng câu hỏi trên đây vẫn đáng được đặt ra,đơn giản vì hôm nay là... Tết!----Bạn đã có dịp biết hay quan sát một bạn trẻ 8 tuổi từ xứ ta sang sinh sống và họchành ở một xã hội phát triển chưa? Nếu có, chắc chắn rằng mười năm sau, bạn sẽgặp lại một thanh niên 18 tuổi của một thế hệ xã hội khác. Trong trường hợp tốiưu, có lẽ chỉ cần bảy năm thôi, từ 11 tuổi đến 18 tuổi chẳng hạn.Bạn trẻ mười tám này khi đó sẽ có tri thức, có hành xử, có quyết đoán, có bảnlĩnh... của một thế hệ hiện đại hoàn toàn khác. Khác đến mức các bậc cha chú, cácbậc đàn anh, các bậc cấp bề trên của anh/cô ta không còn tác dụng để sai khiến gìtrong thực chất cái nhân cách của anh ta, của cô ta được nữa! Họ có nền tảng bảnlĩnh rồi, có nền tảng hiểu biết rồi, người ta phải cộng tác với họ thôi.Như thế câu hỏi có vẻ trừu tượng ở trên đã không còn là câu chuyện hư vô. Bảynăm, mười năm, hay bảy cái Tết, mười cái Tết, là “có thể”, là “yes, we can”. Làmthế nào, là chuyện cũng có đó rồi, phải nhận ra, học ra, và áp dụng mà thôi.Chuyện đáng ngạc nhiên không dừng ở đây. Nếu quan sát kỹ hơn sẽ còn thú vị hơnthế nữa.----Trong thời gian sống và làm việc ở Paris, đôi khi vào những chủ nhật nắng vàngấm áp, tôi tự thưởng cho mình một buổi ra chơi ở một công viên thật đẹp đẽ, thậtrộng rãi, để “thông gió” cái đầu, linh hoạt cái cơ thể bí bách của mình. Có một chỗthú vị để thỉnh thoảng quan sát, ngắm nghía, đó là khu chơi của bọn trẻ. Các khunày thường được cây cối bao bọc xung quanh kín bưng như pháo đài của chàngRobinson. Bạn sẽ có nền trải bằng loại tấm xốp mềm, nhỡ có ngã chúi đầu xuốngcũng không sao.Các trò chơi thì khá đủ loại, nhưng bao giờ cũng phải có leo trèo cầu trượt, đi cầutreo đung đưa, rồi các khu nhà con con, rồi đánh đu, bập bênh, rồi đào cát... Cáiđáng nói là các bố mẹ của lũ trẻ thường không vào chơi cùng mà chỉ ngồi tán gẫu,quan sát chúng từ những chiếc ghế băng công cộng được dựng ở xa xa vòng quanh.Thế các bạn đang leo trèo này là những ai? Tùy khu, theo lứa tuổi. Khu tôi hay ghéxem là khu dành cho các bạn ở tuổi nhà trẻ, mẫu giáo, có bạn đi hay chạy còn chưathật vững. Hầu như hoàn toàn không có sự can thiệp của người lớn. Các bạn bé tínày xếp hàng, leo lên cầu thang, chờ đến lượt, rồi trượt xuống. Có những cậu bé,cô bé thật kháu khỉnh, cực kỳ nhanh nhẹn, và “liều mạng”, đã đành. Nhiều cô cậukhác thì còn vô cùng lơ đễnh, vụng về, kém cộng tác hơn.Thế nhưng tất cả bọn chúng làm nên một cộng đồng kỷ luật, trật tự, sáng kiến, tựdo. Anh chàng này tinh nghịch là thế mà cứ kiên nhẫn chờ mãi anh chàng vụng vềnọ loay hoay cho được cú trượt. Rồi thì cũng đến lượt mình, anh chàng tinh nghịchnày nằm chúc đầu xuống, ưỡn cong mình, hai tay vểnh lên lao xuống như mộtchiếc máy bay gặp hiểm. Tiếp đất là cười khanh khách, để rồi lại vù ra xếp hàngcho lượt sau, hoặc sang xếp hàng chơi trò khác.Cô bé kháu khỉnh tiếp sau đó cũng chả kém, cô chạy một phần đầu trên đoạnnghiêng của cầu trượt, rồi mới kềnh ngửa người để lao xuống tiếp đất... Rồi chúngthảo luận với nhau, tìm ra các trò chơi mới phức tạp hơn, cộng tác hơn. Tỉ như đứadưới nắm chân đứa trên, đứa úp đứa ngửa, cùng trượt xuống...Hầu như không thấy lộn xộn, không thấy tranh giành, ẩu đả, phá bĩnh, ăn vạ, totiếng gì cả. Có gặp khó khăn thì chúng cũng không ngoảnh cổ giương mắt cầu cứucha mẹ, mà loay hoay tự giải với nhau. Đám trẻ này đã được học rèn tất cả nhữngnền tảng bản lĩnh này ở nhà trẻ, ở trường mẫu giáo của chúng rồi.Và tất nhiên, các phụ huynh cũng sẵn sàng “không nghênh chiến” với nhau,“không nghênh chiến” với đám trẻ. Họ cũng đã học được sự cộng tác xã hội này.Nay thì tôi đã biết mười mươi rằng chỉ cần từ ba năm, rộng ra là đến năm năm,năm cái Tết thôi, là ta đã có thể có một thế hệ hoàn toàn mới! Phần còn lại trongcuộc đời là bảo dưỡng, là đừng đ ...