Danh mục

Cánh cửa

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 130.19 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (11 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thỉnh thoảng, những tiếng động bất thường từ con đường nhỏ chạy vắt ngang khu apartment vang động làm người thiếu phụ giật mình, ngừng tay nghe ngóng. Đêm xuống sâu trong khu phố tồi tàn với những dãy apartment tiếp nhau và những mái nhà có cùng một màu xám đục, như những chiếc móng chân để dài, gọt nhọn, châu vào nhau
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cánh cửa Cánh cửa Du Tử LêThỉnh thoảng, những tiếng động bất thường từ con đường nhỏ chạy vắt ngang khuapartment vang động làm người thiếu phụ giật mình, ngừng tay nghe ngóng.Đêm xuống sâu trong khu phố tồi tàn với những dãy apartment tiếp nhau và những máinhà có cùng một màu xám đục, như những chiếc móng chân để dài, gọt nhọn, châu vàonhau. Nhưng trong một vài căn nhà, đâu đó, người ta vẫn còn nghe được tiếng TV mởlớn; hay tiếng nhạc vội vã, hối thúc hoặc thều thào...Trước mặt người thiếu phụ, bừa bãi trên mặt thảm loang lổ vết dầu mỡ, cà phê, kẹo caosu dính bết thành từng vệt dài, như những con đỉa khô dẹp lép; là những món hàng cònnguyên giấy dán giá, hoặc những cuống ghi giá tiền, xỏ qua những sợi giây nylon, nằmtênh hênh, như một khoe khoang lộ liễu.Những tấm khăn mặt nằm cạnh chai thuốc Aspirine. Những vỉ kim khâu nằm đè lên mấygói kẹo. Những hộp Alka Seltzer thập thò dưới những cuộn giấy đi cầu còn trong bao bọccó in hình hoa sặc sỡ.Vương vãi ở góc nhà, một ít vật dụng lộn xộn khác. Hầu hết là đồ nhật dụng.Cái bàn chải đánh răng. Bịch viết Bic. Dăm ba thỏi kẹo chewing gum. Ít cuộn len. Vàilưỡi dao cạo râu. Dăm hộp súp bò. Ít gói mì gói...Thiếu phụ thọc sâu vào cái bị xách, lôi ra (có lẽ tự đáy giỏ) một vỉ thịt bò còn tươi. Nàngvứt trước mặt, tay kia, quăng mạnh chiếc giỏ vào một góc nhà.Chiếc giỏ xách chạm vào cửa closet bật tiếng kêu ọ ọe trên chiếc giường nhỏ phía saulưng bên tay phải nàng. Lúc này, thiếu phụ mới quay lại.Trên giường, trong tấm chăn dày, một đứa nhỏ vừa trở mình. Đứa nhỏ chừng trên dướimột tuổi. Da trắng xanh. Mắt nhắm nghiền. Vẫn ngủ. Bên cạnh nó, bầu sữa cạn, xẹp.Thấy rõ những vết ố bám dọc mặt trong của chiếc bình.Thiếu phụ chăm chú nhìn con. Đứa nhỏ bỗng giẫy giụa như thể trong giấc mơ, nó thấyđang bị đánh đập. Nó thét. Tiếng thét thất thanh, khiến người thiếu phụ cũng giật mình.Nàng đưa tay đập nhẹ nhẹ trên đống chăn mền. Đứa nhỏ khóc nức nở. Người đàn bà vỗnhanh tay hơn. Nàng ru:Ầu ơ... con tôi khát sữa bú tayAi cho bú thép ngày rày mang ơnẦu ơ... gió đưa bụi chuối sau hèAnh mê vợ bé bỏ bè con thơ... ầu ơ...Trong đêm, giữa tiếng TV và tiếng nhạc giật, tiếng ru của người đàn bà, cất lên, lọt ra,nghe lạc lõng, trơ trọi, thê lương một cách thảm hại, bất nhẫn.Càng ru giọng thiếu phụ càng trở nên xa vắng, rời rã hơn. Giả thử đám người dị chủngchung quanh nếu nghe lọt vài tiếng, có thể họ dám nghĩ đó là tiếng vọng, từ một cõi âm unào, của những oan hồn không thể thoát khỏi dương gian.Thiếu phụ càng ru bao nhiêu, đứa nhỏ càng khóc lớn hơn bấy nhiêu. Như thể, đứa nhỏkhông quen với những cung cách vỗ về, dỗ dành thân ái ấy. Tiếng khóc của nó, mỗi lúcmỗi thêm gay gắt, đôi khi tới chỗ bằn bặt. Giống như có một bàn tay vô hình nào đangxiết chặt thêm chiếc cổ gầy héo của nó.Giữa những cơn khóc ngất, là tiếng kêu thảng thốt của đứa nhỏ - tiếng kêu tựa cũng phátra, tự trong cơn mơ: “Mẹ... mẹ... mẹ...” Đó là những tiếng kêu yếu ớt của một con mèocon mới đẻ, nhiều hơn là tiếng kêu của một con người.Những lúc ấy, thiếu phụ phải ngừng ru để trả lời con bắng một giọng hết sức âu yếm,thiết tha. Cái thiết tha không thể dối trá và, chỉ có thể phát xuất tự đáy lòng của nhữngngười mẹ đứt ruột thương con. Nàng đáp:“Mẹ đây. Mẹ đây con!”Tuy người mẹ kiên nhẫn và cố gắng, đứa nhỏ, như vẫn không thấu hiểu lòng thương yêubao la của mẹ. Nó vẫn không tỏ dấu đã nghe lọt tai một câu trả lời nào. Nó vẫn khóc từngchập và, toàn thân rung động dưới lớp chăn dày.Người đàn bà chừng như không chịu đựng được nữa, nàng bồng nó. Ôm sát ngực.Hơi hướm của người mẹ có thể đã giúp cho đứa nhỏ cảm thấy yên tâm phần nào. Tiếngkhóc của nó, bắt đầu dịu xuống.Thiếu phụ lại ru con. Lần này nàng ru nó bằng những bài hát ru của miền Bắc.À... ơi... con ơi con ngủ cho ngoanCha con đi chảy nước non Cao Bằng...À... ơi... cái cò mà đi ăn đêmĐậu phải cành mềm lộn cổ xuống aoÔng ơi ông vớt tôi naoTôi có lòng nào ông hãy xáo măngCó xáo thì xáo nước trongĐừng xáo nước đục đau lòng cò con.Làm như người đàn bà cho rằng khi nàng đổi những bài hát ru như vậy, đứa nhỏ sẽ hàilòng hơn và sẽ thôi khóc.Nhưng dù cho thiếu phụ có ru bằng điệu ru nào và, giọng có ngọt ngào đến đâu, thì đứanhỏ cũng vẫn khóc tỉ tê.Chốc chốc nó lại nghẹn ngào, thảng thốt “Mẹ... mẹ... mẹ” Có thể là những lời hát ru củangười đàn bà chỉ khiến nó thêm tủi thân, đau đớn?Cứ mỗi lần đứa nhỏ nấc lên, gọi mẹ như vậy, thiếu phụ lại đổi giọng, đập đập vào lưngcon, và trả lời:“Mẹ đây... mẹ đây con...”Dưới ngọn đèn treo lơ lửng trên trái bếp, bóng người đàn bà ôm đứa con trên chiếcgiường sắt hắt nghiêng xuống mặt thảm, bị những món hàng bừa bộn, cắt xén thành mộthình thù sứt mẻ, quái dị.Một giây bất ngờ, người đàn bà chợt nhìn thấy chiếc bóng của mình trên mặt thảm. Cáihình thù xa lạ, cổ quái khiến nàng bặt tiếng ru...Giữa lúc đó, ngoài đường hẻm có những tiếng động lớn và, tiếng những bước chân đithình thịch. Thiếu phụ ôm chặt đứa con vào ngực. Đứa nhỏ, như cũng bị giật mạnh rakhỏi giấc ngủ. Nó cũng thình lình, bặt im tiếng khóc. Có thể đứa nhỏ đã quen với nhữnggiờ phút bị bỏ ở nhà một mình, cho nên, nó có những phản xạ tinh nhanh và khôn ngoanhơn những đứa nhỏ khác?Thiếu phụ liếc nhìn những món hàng đang còn bày bừa trên mặt thảm. Nàng hấp tấpnhoài người ra quơ vội những thứ đó dúi vào gầm giường.Khi bàn tay thiếu phụ chạm vào vỉ thịt bò, hơi lạnh từ vỉ thịt làm nàng rùng mình. Vàngười đàn bà khựng lại. Trên khuôn mặt nàng vẻ tuyệt vọng lộ rõ. Nàng ngồi bệt xuống.Khi không, những giọt lệ lăn trên đôi má nàng hóp sâu, giữa lúc đứa nhỏ mở lớn mắtngây ngô nhìn nàng. Nó nhoẻn miệng cười. Nụ cười bình an, hoan hỉ.*****Người đàn bà rụt rè hé mở cửa nhưng ngập ngừng, không dám bước vào.Người đàn ông đeo kính trắng, ngồi sau chiếc bàn lớn đầy hồ sơ, sách báo, tài liệu, ngướcmặt, thân mật :-Mời chị, chị cứ vào.Người đàn ô ...

Tài liệu được xem nhiều: