Chẳng biết từ bao giờ, tôi và Thư là "đối thủ" ngầm của nhau. Và rồi, Thư được chọn đi thi lấy học bổng, và đã được đi du học... Chán quá! "Singapore... Singapore..." Hừ! Tôi rũ đầu và rít lên khe khẽ vì sợ cô giáo nghe thấy. Những bài giảng trở lên vô nghĩa khi tôi không thể kiềm chế dòng chữ "Singapore..." chạy thành hàng trong đầu. Tôi cứ phải mơ tưởng đến vòi phun nước hình đầu sư tử, những con đường xanh rợp bóng cây và sạch nhất quả đất... ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cao thủ SudokuCao thủ SudokuChẳng biết từ bao giờ, tôi và Thư là đối thủ ngầm của nhau. Và rồi, Thưđược chọn đi thi lấy học bổng, và đã được đi du học...Chán quá! Singapore... Singapore... Hừ! Tôi rũ đầu và rít lên khe khẽ vì sợ côgiáo nghe thấy. Những bài giảng trở lên vô nghĩa khi tôi không thể kiềm chế dòngchữ Singapore... chạy thành hàng trong đầu. Tôi cứ phải mơ tưởng đến vòi phunnước hình đầu sư tử, những con đường xanh rợp bóng cây và sạch nhất quả đất...Từ khi nghe tin Thư được học bổng du học sang Singapore, lúc nào tôi cũng thấyđầu mình oang oang như thế; rồi cảm xúc thì lẫn lộn: vừa vui, vừa buồn, vừakhông thoải mái, vừa bực mình, vừa giận. Giận vì những cảm xúc lẫn lộn ấy khôngxuất phát từ tình bạn mà lại xuất phát từ sự ganh tị và ích kỉ. Thư quen tôi từ hồicấp 2 khi cùng học đội tuyển tỉnh, bấy giờ 2 chúng tôi trội nhất chỗ đấy và sau mỗibài test; cũng chính chúng tôi hay soi mói, ganh điểm với nhau nhất. Rồi lên cấp 3,chẳng ngờ chúng tôi lại giáp mặt ở lớp chọn của trường; như có sợi dây vô hìnhngăn cản, tôi và Thư dường như có một khoảng cách nào đó, những câu chuyện tẻnhạt của chúng tôi cũng chỉ mang tính xã giao và chẳng biết từ bao giờ, 2 đứa lạitrở thành đối thủ của nhau... Cuối lớp 10, Thư đạt điểm trung bình cao chót vótvà được chọn đi dự thi lấy học bổng, tôi đã thật tồi tệ khi từng mong Thư khôngđậu nhưng cuối cùng cô bạn cũng sắp fly away. Khi nghe được tin ấy, mặt tôi méoxệch và mặc dù cười rất tươi, tỏ vẻ vui mừng cho cô bạn nhưng trong lòng tôi thìhoàn toàn trái ngược... *** - Kìa ! Hàng ngang thứ ba có hai số 7 rồi. Minh đứng sau và chĩa mũi vào ô sudoku của tôi từ bao giờ. Thằng bạn thân nhấtlúc nào cũng xuất hiện bất ngờ và tự nhiên như thế trong phòng của cô bạn thânnhất của nó - chính là tôi đây. Nhìn lại những ô số dang dở, tôi quơ tay vớ cục tẩy,miết trên con số 7 tội lỗi và nhăn mặt trong khi Minh cũng vớ được cái ghế và ngồicạnh tôi - Mày làm sao thế hả? - Sao là sao? Tao chẳng làm sao cả! - Nếu không, sao mày lại điền vào ô sudoku một cách bất cẩn, thiếu chắc chắn thế hả? Mày chưa bao giờ như thế cả. - Sudoku? Tôi giơ mẩu giấy với những hình vuông ngang dọc trước mặt. - Tại sao nhỉ? Nó chỉ là ô số vô tri, điền bừa có sao đâu? - Vì Thư à? Vì vụ Thư chuẩn bị đi Sing? Tôi giật nảy mình khi Minh nhắc đến Thư,và ngẫm lại thì câu hỏi của nó chẳng có tí tẹo logic gì với với câu trả lời phần trên của tôi cả. - Sao mày lại hỏi thế? - Vì... tao nghĩ là mày giống tao. Nói rồi Minh thủ thỉ bên tai tôi như sợ có ai nghe thấy dù chỉ có 2 chúng tôi trong phòng.Cậu bạn cũng chẳng thoải mái gì trước chuyến đi của Thư, phần vì sự đời trớ trêu khi Thần Tình lại điểm danh đúng 2 đứa nó, phần vì Minh thấy xấu hổ và ngại làm sao khi cô bạn nhỏ đầy bản lĩnh còn nó là con trai, sức dài vai rộng mà chỉ biết luẩn quẩn với mấy môn tự nhiên và những ô sudoku... - Mày chẳng giống tao tẹo nào! Tôi thốt lên và cảm thấy buồn thêm một chút. - Mày sẽ chẳng hiểu được đâu! Thôi, về đi, tao mệt lắm. - Ơ!... - Về đi, tao ngủ đây này. Chưa kịp nói thêm câu gì, Minh đành bước ra ngoài. Tự nhiên nó dừng lại nhưquên cái gì, ngoái đầu dặn tôi: - Dù tao không giống mày nhưng chắc chắn tao hiểu mày nghĩ gì... Nhưng lầnsau mày buồn và giận thì... đừng trút lên những ô số... Chúng rất đẹp và cũng cótâm hồn đấy!Bài học đầu tiên: Có những thứ thứ tưởng chừng như vô tri nhưng đừng vìthế mà bắt chúng gánh chịu những cảm xúc u ám của bạn. Chúng không đángbị như thế... *** Offline message của Minh: Sudokool : Ghé blog của Thư đi, mày sẽ hiểu và học được nhiều từ Thư đấy. Sudokool : Chuẩn bị có party mừng Thư. Hãy chúc cậu ấy bằng cả quả tim củamày nhe. (Hix...Thằng bạn yêu quí chỉ được mấp mé trên ngưỡng 6,5 văn một xíuthôi). Tò mò một chút, tôi nhấn theo đường link Minh gửi tới blog của Thư. Ấn tượngvới theme màu hồng khác hẳn với khuôn mặt lạnh băng, sắc sảo của cô bạn khi ởtrên lớp. Tôi đọc những dòng entry mới nhất và cảm giác như một Thư khác, mộtThư mơ mộng, yêu đời và gần gũi chứ không khinh khỉnh và lúc nào cũng chỉ biếthọc tập, ganh đua và chiến thắng như tôi nghĩ. Tại sao tôi lại coi Thư là đối thủnhỉ? Tại sao phải chán nản trước chuyến đi của cô bạn? Chẳng có cớ gì mà tôikhông gửi tới Thư những lời chúc chân thành từ trái tim mình cả! Vội vàng viếtmột comment dài dằng dặc, tôi muốn xoá đi sự ích kỉ trong mình và trở thành bạntốt của Thư.Bài học thứ hai: Tâm hồn của một người không thể đánh giá qua bên ngoài,hãy cố gắng để hiểu được những người xung quanh nhiều hơn... Thời gian trôi nhanh quá, Thư cũng đi được 4 tháng rồi. Chúng tôi vẫn hay chatvới nhau và lôi ra đủ thứ chuyện hay ho từ hai đất nước. Mùa xuân cũng đã đến,học kì một cũng ...