Tên tác giả: LengKeng Cát từ tay Vy chảy theo những kẽ tay, rơi ra, biến mất nơi một màu cát trắng nơi bến bãi. Đôi mắt Vy hốt hoảng kiếm tìm rồi… nhòe ướt... - Em cũng không biết nữa! - Cậu về luôn đi, mình tự lên được,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cát sẽ trôi về đâu Cát sẽ trôi về đâuTên tác giả: LengKengCát từ tay Vy chảy theo những kẽ tay, rơi ra, biến mất nơi một màu cát trắng nơibến bãi. Đôi mắt Vy hốt hoảng kiếm tìm rồi… nhòe ướt...- Em cũng không biết nữa!- Cậu về luôn đi, mình tự lên được, ít đồ mà, mình không dám mời cậu vàophòng khi cả năm rồi nó không được dọn dẹp đâu.- Uhm, vậy sáng mai mình sang đón cậu đi đâu đó nhé, xa Hà Nội lâu quá rồi,ngủ ngon!Vy đứng thế hồi lâu nhìn chiếc taxi đưa Thanh khẽ lướt qua mất hút. Ánh sángvàng vọt từ vài ba cột đèn cao áp khiến cả con đường nhập nhoằng sáng… Độtnhiên Vy thấy buồn. Cô nhớ những con đường sáng trưng, đông đặc người ởNew York. Thành phố ấy hình như người ta không có chỗ để buồn… Bận rộnvà hối hả quá!Chiếc vali màu đỏ chầm chậm lướt trên mấy bậc cầu thang gỗ chằng chéonhững vết xước ngang dọc, đôi chỗ đã mòn lẵn bởi bước chân của bao người điqua, bao người mới đến. Cầu thang tối. Vy mò mẫm từng bước, một tay bámchặt mảng tường bên cạnh, vàng ố và đôi chỗ sạm đen như màu thời gian kếttảng. Chắc hẳn một năm sau khi cô đi, màu vàng ố đã đậm thêm đôi chỗ. Bàntay Vy chạm vào những vệt vôi… nham nhở.Cô không vội bật điện, cũng không chắc hệ thống điện còn hoạt động sau hơnmột năm bị bỏ rơi. Nếu Thanh không đón, hẳn Vy sẽ thuê một phòng khách sạnbên kia đường. Sự xuất hiện của cậu ấy khiến Vy nhớ ra hoặc buộc phải nhớ raở đây, chính nơi này cô không phải là một vị khách du lịch ghé qua để ngắmcảnh, cô có một ngôi nhà và nhiều hơn thế. Cảm giác đầu tiên khi Thanh trả lạicho cô chiếc chìa khóa từ sau đêm đầy mưa ở sân bay một năm trước: Muốn vềnhà!Nghĩa là cô muốn đối mặt… Một năm quá đủ cho một cuộc trốn chạy… Và Vycũng không còn trẻ nữa… 25 tuổi, con người ta thấy mình chưa đủ chín chắnhay già dặn nhưng lại có xu hướng thử độ lì lợm của bản thân… đặc biệt trướcnhững quá khứ không tròn vẹn.Chút ánh sáng từ chiếc điện thoại nhỏ, một chút bất ngờ, hình như mọi thứ vẫny vậy. Cô với tay bật chiếc ti vi nhỏ trong góc phòng, những hình ảnh nhảy múa,chút ánh sáng mơ hồ hắt lên mảng tường đối diện… Đột nhiên, Vy mệt mỏi. Côđẩy chiếc vali vào một góc, nằm dài ra sàn nhà, chân duỗi thẳng, hai tay bắtchéo làm gối. Cái lạnh lẽo của thời tiết đầu đông len theo từng thớ gỗ, thấm qualớp áo, chảy vào da thịt… Sàn nhà sạch vậy!Thoáng nghĩ đến Thanh, hẳn cậu ấy vẫn đến đây dọn dẹp hằng tuần và giữnguyên mọi thứ theo như ý muốn của cô. Vy khép mắt lười biếng, xua hếtnhững ý nghĩ đang mon mem trào ra. Cô lặng nghe chút âm thanh từ chiếc vôtuyến nhưng hình như không cố hiểu. Tiếng động từ màn hình mạnh hơn, theophản xạ tự nhiên cô đạp chân... Vy không mở mắt cô biết chính xác thứ vừa bịđạp đổ như biết chính xác từng milimet trong căn phòng này, từng milimet kỉniệm của hai người. Những luồng suy nghĩ có cơ hội tràn ra như cơn lốc xoáycuốn bay sự thảnh thơi đầy cố gắng, đầu óc cô quay cuồng, điên loạn giữanhững thước phim lộn xộn.Quá khứ dội về, những mảng màu dang dở, suy sụp và bất lực. Giọt nước mắtbật tung khóe mi, trào ra… không kiểm soát… Cô lại thấy chính mình ở sân bayhôm ấy, ôm chặt Thanh và khóc như vừa đánh mất thứ quý giá nhất của cuộcđời. Anh bước ra khỏi cuộc đời cô không hẹn trước, không rõ lí do hoặc lí do chỉlà một thứ biện bạch cho tình yêu không còn nữa. Vy nhớ mình đã điên cuồngníu giữ, còn anh điên cuồng trốn tránh tìm cách rời xa cô. Khi tình yêu hết đànông vẫn thường lạnh lùng đến thế còn phụ nữ lại mỏng manh và yếu đuối quámức cần thiết. Nước mắt vẫn chảy dài trên bờ má, cô không tự thoát ra đượccơn lốc xoáy đã ồ ạt chảy vào tim và đang ra sức hành hạ, cào xé, ngấu nghiếnnhai nát từng ngóc ngách ấy.- Tik tok, tik tok…Tiếng chuông điện thoại lạnh lùng, từng tiếng một, khô khốc. Vy bật dậy, hốthoảng, vội vã lau những vệt nước loang loáng còn đọng lại trên bờ má như cốgiấu đi những phút mềm lòng không nên ở một cô gái 25 tuổi, theo cách nghĩcủa cô. Vy chầm chậm nhìn vào chiếc điện thoại, ai đã biết cô về nước, ai tìmđến cô lúc này… Là Thanh. Vy thở nhẹ… Một cảm giác bình yên rất ngọt lenvào tim!- Vy à…- Ừ, tớ về nhà rồi, rất ổn, cảm ơn cậu vì đã “chăm sóc” căn phòng lúc tớ đivắng. Sẽ hậu tạ!- Vy à…Vy thấy lòng chùng xuống, lần đầu tiên nghe giọng nói của Thanh mà cô thấylòng bất an đến vậy, cảm giác bình yên tỏa ra mỗi khi cậu ấy xuất hiện khôngcòn nữa, nó tan đi… rất nhanh.- Anh Lâm bị tai nạn… có lẽ khá nặng.Chiếc điện thoại đáp xuống mặt sàn, Vy ngồi bệt xuống sàn nhà, đầu óc lạitrống rỗng, không cảm giác, mắt mờ đi, chỉ trái tim quặn lại… Trong phút ấy côkhông còn nghe được những tiếng gọi đầy lo lắng của cậu bạn ở đầu dây bênkia nữa. Cô nhìn thấy anh ở đây, trong chính căn phòng này, thấy anh hì hụcthắp những ngọn nến, còn cô nghịch ngợm thôi tắt từng ngọn anh vừa thắp,cười khoái chí… Họ đuổi bắt nhau trong tối, mỗi lần bắt được cô, anh lại véomá cô một cái thật đau. Cứ như vậy, cho đến khi cô mệt nhoài, ngủ ngon lànhtrên trường kỷ, giấc ng ...