Ông pha ấm trà Bắc Thái do tôi đi công tác dài ngày về tặng, uống, gật đầu khen ngon. Rồi chỉ ra vườn. Tau mới bán một trăm mét vuông, thằng công an huyện lên mua, bảo không có thẻ đỏ cũng được. Ông tính với tôi, cái nhà này mối mọt ăn hết rồi, sắp sập rồi. Tau bán dùng tiền đó xây lại thành nhà thờ, thêm cái nhà nho nhỏ như phòng sinh viên ở tạm đến chết.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Câu chuyện cuối đời Câu chuyện cuối đờiÔng pha ấm trà Bắc Thái do tôi đi công tác dài ngày về tặng, uống, gật đầu khenngon. Rồi chỉ ra vườn. Tau mới bán một trăm mét vuông, thằng công an huyện lênmua, bảo không có thẻ đỏ cũng được.Ông tính với tôi, cái nhà này mối mọt ăn hết rồi, sắp sập rồi. Tau bán dùng tiền đóxây lại thành nhà thờ, thêm cái nhà nho nhỏ như phòng sinh viên ở tạm đến chết.Tôi nhìn vào ban thờ nhà ông, có Phật, có ông bà tổ tiên và có tấm ảnh người vợmất lúc ông bốn mốt tuổi. Ông chú thích thêm: tau làm sẵn chỗ để ảnh thờ và bátnhang tau luôn, sau này con cháu bê từ mộ về đặt lên đó là vừa. Không có tau cụmi cứ qua trà lá nghe, tau đứng bên tau dòm cũng được.Tôi nghe, im lặng. Ngẫm. Cái gì đó ứ tràn... Từ lúc tới đây, mua đất an cư, tôi vớiông chỉ có nói và cười. Rắc rối về đứa con hoang của nàng Đ. chưa rõ mặt cha màbúa rìu dáo mác dư luận đang chĩa vào ông, tôi cũng... đau lắm! Tôi lờ chuyện đómỗi lần qua ngồi với ông. Tôi không thể phơi bày một sự thật quá sức chịu đựngđối với bao ánh mắt xóm giềng luôn trìu mến với mối tâm giao giữa tôi và ông. Tôibiết nàng. Quá rõ. Một căn nhà trống, trong một khu vườn trống, một mình. Và giờlà hai.Hết tuần trà, tôi lẳng lặng rút về, bộ dạng lễ phép. Ông không hỏi, không nhìn tôi,ông vẫn nhìn về phía ngôi nhà của nàng Đ. xa xa lấp khuất sau bụi tre nhà mình.Tôi biết ông rất thương nàng, vẫn nhận ra ấy trước hết đơn thuần là tình thươngđồng loại. Nàng Đ. như con thú cái trúng tên lê chân về đến hang thì kiệt sức. Phảicó một cánh tay nào đó băng bó cho nàng chứ...Ăn cơm tối xong, tôi đứng ngó qua, thấy ông ngồi chỗ cũ, nhìn chỗ cũ, y như ôngvẫn ngồi từ sáng đến giờ. Thường trước lúc qua nhà ông, tôi hay ngó xem ông có ởnhà không, hay có ngồi ở bộ bàn đặt trước hiên không. Bước qua, tôi cố tìm mộtcâu vui vẻ để mở đầu cho quãng thời gian khá dài không gặp mặt nhau. Vào tới, ýnghĩ đó đã không cần thiết. Tôi đang thấy ông nhìn về đoạn đường ngoặt lên conkiệt qua ngõ, một ông già khăn đóng áo dài đen đang chân cao chân thấp bước lên.Đó đó, cụ mi nhớ ai không?Tôi nhìn, nhận ra ngay ở bộ râu dài, chính là người bày ra cuộc họp bàn về đứa conhoang của nàng Đ., tôi là thư ký và đã “biện hộ” cho ông đến cùng. Sau buổi họp,chủ tọa gạch nhăng nhít, gạch đến không hề đọc ra chữ ở những chỗ ông ta cho làngoài lề không liên quan mấy đến nội dung cuộc họp.Bây giờ ông ta đang tập tễnh đôi chân, với cái batoong có cong chữ u ở chỗ taycầm. Trình tự bước đi của ông: giơ chân - dừng trên không - đạp đất, một bước, giơchân - dừng trên không - đạp đất, hai bước; cái batoong cắp nách, nước trầu chảyphều phào qua miệng, xuống râu, xuống ngực áo. Gần ngõ nhà ông, tôi ngồi xacũng thấy có đống phân trâu nằm đó. Ông ta chựng lại, lắc lư, cúi, nhìn kiểu khámxét rất kỹ càng. Rồi, giơ chân - dừng trên không - đạp đất: “Đẹo mẹ... - ông lấy cáibatoong ở nách cầm ngược khèo khèo đống phân trâu - Đẹo mẹ khăn đóng rớt đâyrồi”.Quên luôn cuộc họp mà ông ta chủ trì để rồi nàng Đ. bỏ về trước, đến ông và saunốt là tôi, quên luôn ai nghe ai thấy, mặc, tôi hú lên cười. Ông thì chiếc răng cửahàm trên chìa ra trông cũng buồn cười không kém, nhại lại: Đẹo mẹ, cục cứt độitrên đầu rớt đây rồi... Một chiếc xe máy pha đèn, rịn ga, chạy tới và “hốt” ông ta đi.Tôi làm một ngụm trà. Ông chế thêm nước sôi. “Ôi cha!”. Ông nhìn vào trong. Rồilật bật mặc áo mặc quần chỉnh tề. “Quên thắp hương kìa. Hôm nay ba mươi. Lạyơn trên đừng quở mắng. Hôm nay sao tự dưng quên lửng đi mất, ăn cơm trước.Lạy ơn trên...” - ông lẩm bẩm, tiến ra phía những cái am ở góc sân. Nếu tính diệntích một trăm mét vuông như ông đã bán, chắc chắn phải di dời ít nhất hai cái amtrong tổng số năm cái qua chỗ khác.Thắp hương xong ông ngồi lại chỗ cũ. Ông hỏi tôi việc con dâu ông nhờ đến đâurồi. Tôi bảo cũng hòm hòm. Chú mi giúp con dâu tau tới nơi tới chốn giùm. Tauthấy nó sống ân nghĩa quá. Thằng con tau học hành tới nơi tới chốn gì đâu, vớđược nó như trời ban phước. Lạy ơn trên... Giọng ông khác trước nhiều. Tôi ngỡmình đang ngồi bên cha, nghiêm giáo. Tất nhiên chỉ là trong thoáng chốc.Tự nhiên tôi lại hỏi ông mấy ngày nay có tới nàng Đ. không? Ông lắc đầu. Tuyệtđối không. Bỏ rồi. Đề đóm tau cũng bỏ rồi. Lâu lâu cắm con cho vui, mà có trúngđâu. Hôm qua tau thấy tau qua đời, định liều ôm con đề, nghĩ tới nghĩ lui lại thôi.Bỏ. Còn món vẫn chưa bỏ được. Nhu cầu sinh lý cụ mi à. Mỗi tháng vài lần lênphố ngắm hoa. Mấy đứa hắn thích tau lên chơi lắm. Tối qua ra về tau boa thêm nókhông lấy, hắn ôm tau bảo ở lại. Tau dứt áo. Thấy rưng rưng cụ mi ơi.Giờ mới biết đâu phải đứa nào cũng hám tiền. Tau tra rồi, làm ăn chi mà hắn ưa.Nó bảo anh nói chuyện vui quá, cười đã quá. Tau nói thật vợ mất lâu rồi, tội lắm.Nó bảo em tiếp khách hai năm rồi, thằng nào cũng bê bết hùng hục, tận dụng chokiệt đồng tiền bỏ ra. Thấy anh yếu đuối em thương. Rồi nó chui đầu vô ngực taurúc rích cười.Tôi không rõ người con gái ông vừa kể ...