Ngày xửa, ngày xưa có một dân tộc rất gắn bó đoàn kết với nhau. Họ sống với nhau như một gia đình: không có thù hằn, không có cãi cọ, không có nỗi đau buồn. Trên vùng đất của họ có cả rừng, núi và biển đẹp tuyệt vời. Bỗng có một tên phù thuỷ độc ác muốn phá vỡ mọi cảnh đẹp trên vùng đất này. Hắn nghĩ mãi, nghĩ mãi, không biết ai có thể làm nổi việc này. Thế rồi hắn cũng nghĩ ra một cách là khích bác cho mọi người cãi cọ nhau. Hắn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
CÂU CHUYỆN GIÁO DỤC SỨC MẠNH ĐOÀN KẾTCÂU CHUYỆN GIÁO DỤC SỨC MẠNH ĐOÀN KẾTNgày xửa, ngày xưa có một dân tộc rất gắn bó đoàn kết với nhau. Họsống với nhau như một gia đình: không có thù hằn, không có cãi cọ,không có nỗi đau buồn. Trên vùng đất của họ có cả rừng, núi và biểnđẹp tuyệt vời. Bỗng có một tên phù thuỷ độc ác muốn phá vỡ mọi cảnh đẹp trênvùng đất này. Hắn nghĩ mãi, nghĩ mãi, không biết ai có thể làm nổi việcnày. Thế rồi hắn cũng nghĩ ra một cách là khích bác cho mọi người cãicọ nhau. Hắn dò dẫm đến bên núi cao và thì thầm: “Núi cao, núi cao ơi, bạncao to thế này, đẹp hùng vĩ thế này, mọi người đến chiêm ngưỡng bạn,các họa sĩ từ khắp nơi đến vẽ bạn, các nhà thơ từ khắp nơi đến làm thơvề bạn, thế nhưng thật là bất công vì bạn có được thế này là nhờ các viênđá nhỏ. Chính những viên đá nhỏ đó đã làm nên dãy núi lớn là bạn. Thếnhưng ai nhớ đến họ đâu? Có ai nhớ làm thơ về những viên đá nhỏ đâu?Có ai ngắm nhìn chúng đâu?”. Những viên đá nhỏ nghe thấy những điều này, và bắt đầu suy nghĩ.Rồi bỗng thấy ấm ức và tin lời tên phù thuỷ nọ: “Chúng ta mới quantrọng, nếu không có chúng ta thì lấy đâu ra núi?”. Thế là chúng bắt đầuchia rẽ, nghi ngờ, cãi cọ, tranh công với nhau, cho đến khi ngọn núi tanvụn ra. Không còn đâu ngọn núi cao hùng vĩ trên vùng đất này nữa. Tên phù thuỷ độc ác nọ hài lòng và bắt đầu tấn công đến biển.Hắn đến bên bờ biển và thì thầm: “Biển rộng, biển rộng ơi, bạn rộngmênh mông thế này, đẹp lỗng lẫy thế này, mọi người đến chiêm ngưỡngbạn, các họa sĩ từ khắp nơi đến vẽ bạn, các nhà thơ từ khắp nơi đến làmthơ về bạn, hát những bài ca ngợi bạn, thế nhưng thật là bất công vì bạncó được thế này là nhờ các giọt nước nhỏ. Chính những giọt nước nhỏđó đã làm nên biển mênh mông là bạn. Thế nhưng có ai nhớ đến họ đâu?Có ai nhớ làm thơ, làm nhạc về những giọt nướcnhỏ đâu? Có ai ngắmnhìn chúng đâu? Nếu không có những giọt nước nhỏ kia thì lấy đâu rabạn, hỡi biển rộng?”. Những giọt nước nhỏ nghe thấy những điều này, và bắt đầu suynghĩ. Rồi chúng bắt đầu thấy không hài lòng, sau rồi thấy giận dữ, bắtđầu cãi cọ và phẫn nộ: “nếu không có chúng ta thì lấy đâu ra có biển!Chính chúng ta đã tạo thành biển! chính chúng ta mới đáng được ca ngợilà đẹp đẽ!” Mải tranh cãi nhau, mri tự ngắm mình, mỗi giọt nước tự tách mìnhra, phơi mình dưới ánh mặt trời và thế là bị biến thành hơi nước bay đimất – thế là biển cũng chẳng còn. Tên phù thuỷ càng mừng rỡ và hắn chạy đến bên khu rừng và thìthầm: “Rừng xanh, rừng xanh ơi, bạn hùng vĩ thế này, xanh đẹp bí ẩn thếnày, mọi người đến chiêm ngưỡng bạn, các họa sĩ từ khắp nơi đến vẽbạn, các nhà thơ từ khắp nơi đến làm thơ về bạn, hát những bài ca ngợibạn, nhưng thế có công bằng không nhỉ? Vì bạn được thế này là nhờnhững cây xanh. Chính những cây xanh đó đã làm nên rừng hùng vĩ làbạn.” Nghe được điều này, cây xanh bắt đầu ồn ào lên, lay cành nghiêngtừ bên nọ sang bên kia, rung lá rụng tơi bời. Mỗi cây xanh bắt đầu nghĩđến riêng mình, tách mình ra để phơi mình dưới ánh nắng mặt trời. Cànhlá quấn vào nhau, thân uốn cong lại – cây cối trong rừng chỉ mải cãi cọnhau xem ai cao hơn, ai đẹp hơn, ai tốt hơn. Rễ của chúng bắt đầu thốirữa đất không còn giữ được chúng nữa. Thế rồi một cơn gió mạnh thổiqua, chẳng mất công gì cũng làm đổ cả rừng cây. Không vòn rừng xanhhùng vĩ trên mảnh đất này nữa. Tên phù thuỷ độc ác mừng rỡ vô cùng. Hắn quyết định sẽ gây xíchmích cho cả dân làng. Hắn vội vã chạy đến chỗ dân làng đang nắm taynhau múa vòng tròn. Nhưng trên đuwofng đi, tay với chân hắn tự nhiênlại gây sự với nhau. Tay, chân tranh nhau nói: “Chúng ta quan trọngnhất”, “Không, chúng ta quan trọng hơn”, “Nếu không có chúng ta thìlàm gì có phù thuỷ?”. Cứ thế một hồi rồi tay chân xông vào đánh nhau.Sau đó đến lượt hai mắt lại tranh công nhau và nhìn nhau như nhìn kẻthù… Cuối cùng, tên phù thuỷ ngã lăn quay ra đường và bị rã ra từngmảnh. Còn dân làng gắn bó và nhân hậu tập hợp lại, đồng lòng giơ caotay lên phía trời cao xin với Đấng tối cao trả lại cho họ rừng xanh, biểnrộng và núi cao. Đấng tối cao nghe thấy lời thỉnh cầu của họ, thu lượmhết những mảnh đá rời rạc lại, thả những giọt nước từ trên trời xuống,dựng những cây đổ đứng lên và trên mặt đất lại tuyệt vời như xưa: núilại vút lên hùng vĩ, biển lại trải rộng mênh mông, và rừng lại xanh ngútngàn, rì rào bài hát ngàn năm.Hoạt động kết hợp: 1. Vẽ rừng, núi, biển.2. Vẽ đoàn người nắm tay nhau trong vòng tròn. ...