23 tết …Yên lặng quá … kí túc xá có mấy khi yên lặng như thế này đâu. Bình thường thì phải 11h đêm kí túc mới yên ắng và sự yên ắng ấy chỉ kéo dài đến 5h sáng hôm sau, khi các “thần dân” của kí túc xá thức dậy tập thể dục. Nhưng hôm nay thì khác, vì sáng ngày mai sinh viên sẽ về quê ăn Tết Nguyên Đán hết và kí túc xá sẽ đóng cửa. Những dịp nghỉ như thế này An sẽ là người sốt sắng về đầu tiên trong phòng nhưng lần...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cậu là ai cũng được... tớ nhớ cậuCậu là ai cũng được... tớ nhớ cậu23 tết …Yên lặng quá … kí túc xá có mấy khi yên lặng như thế này đâu. Bìnhthường thì phải 11h đêm kí túc mới yên ắng và sự yên ắng ấy chỉ kéo dài đến 5hsáng hôm sau, khi các “thần dân” của kí túc xá thức dậy tập thể dục. Nhưng hômnay thì khác, vì sáng ngày mai sinh viên sẽ về quê ăn Tết Nguyên Đán hết và kí túcxá sẽ đóng cửa. Những dịp nghỉ như thế này An sẽ là người sốt sắng về đầu tiêntrong phòng nhưng lần này vì mấy vụ tất niên với tụi bạn thân mà An đành ở lạiđến sáng mai mới có thể về… cả phòng kí túc xá 10 con quỷ cái giờ còn lại mỗimình An, An cũng không phải đứa nhát ma nhưng mà… một mình một căn phòngthế này cũng hơi hơi run. Tiếng nhạc báo đến giờ đóng cổng vang lên như thườnglệ mà tự dưng hôm nay làm An giật mình, An bật tất cả các bóng điện trong phòngđến trong nhà tắm mà vẫn có cảm giác lạnh lạnh nơi sống lưng. Trời đang mưa, gióbắc lạnh đến thấu xương. An leo lên cái giường tầng trên của mình, mở bộ phimchuyển thể từ tiểu thuyết “nếu em không phải một giấc mơ” của Marc- levy, rồitrùm cái chăn to sụ ngồi xem… thầm nghĩ kiểu này chắc thức cả đêm…. Bỗng cócảm giác như có ai đó đang dựa vào mình, An cố mở mắt cưỡng lại cơn ngủ gậtđang dụ dỗ nó tiếp tục ngủ. Lờ mờ thấy gương mặt một thằng con trai đang ngủ, nógiật mình mở to mắt nhìn chằm chằm vào cái tên đang dựa vào vai nó ngủ… khôngbiết có phải ngạc nhiên quá không mà nó quên hét.Nó ngoái đầu nhìn ra cửa chính của phòng, cửa vẫn khóa… chuyện gì đây, hét hayngất đi… An không làm được cả hai việc đó, đến lạ, nó nhắm mắt thật lâu mongsao sau khi mở mắt thì cái tên đang lạ lùng đó biến mất, An đếm từ 1 đến 10 rồimở mắt, tên ấy vẫn đang ngủ ngon lành, cái miệng còn như đang mỉm cười, Anmuốn hét thật to, phải hét thôi, không hét không ai cứu nó, ma thật đây này!!!Nhưng tiếng hét của An chưa kịp bật ra thì có bàn tay bịt chặt miệng nó:- Ấy, đừng hét! Thiên thần hộ mệnh của kí túc xá này nghe tiếng thế nào cũng bắt tớ ra đường đấy, lạnh lắm!... không hét…nhé… nhé! Tên ấy nhìn An với ánh mắt van nài, làm An động lòng, An gật gật đầu. Cậu ma lạ lùng mỉm cười bỏ tay ra khỏi miệng An:- Xin lỗi nhé! Chắc cậu sợ lắm nhỉ? Chưa gặp ma bao giờ đúng không? Đừng sợ, tớ không làm hại cậu đâu. An nhớ lại có lần cùng nhau kể chuyện ma, bọn bạn nó có nói rằng ma cũng như người, không có lỗi với ma thì ma cũng rất hiền lành, An dần bình tĩnh lại, rụt rè hỏi:- Sao mà cậu vào phòng tớ được vậy. À đúng rồi, ma đi xuyên tường. Mà cậu nói thiên thần hộ mệnh của ký túc xá là thế nào?- Mỗi nơi, mỗi người có một thiên thần hộ mệnh, thiên thần ấy sẽ giữ cho không ma quỷ nào có thể làm hại nơi ấy, con người ấy nhưng sắp tết, thiên thần bận nhiều việc lắm nên tớ lẻn vào được đây. Sao cậu lại nhìn thấy tớ nhỉ, chưa ai từng nhìn thấy tớ cả. Mà đừng gọi tớ là ma, gọi tớ là linh hồn cho đỡ tủi thân.- Tớ là An, tớ cũng không biết, theo những gì tớ biết về linh hồn là do cùng một mức sóng nên có thể nhìn thấy nhau.Như cậu nói thì có nhiều ma lắm à, bình thường thì cậu ở đâu?- Không nhiều ma đâu, bình thường khi người ta chết đi thì ngay lập tức sẽ hiện ra một con đường phải đi theo không thì sẽ tan biến: người tốt thì con đường ấy đi lên thiên đàng còn người xấu sẽ xuống địa ngục.- Vậy thà tan biến còn hơn xuống địa ngục – An nhanh nhảu bình phẩm Linh hồn cốc nhẹ đầu An bảo:- Ngốc ạ, trước khi đi trên con đường ấy thì linh hồn không biết trước được đích đến là thiên đường hay địa ngục nên vẫn hy vọng, cậu tưởng chỉ con người mới hy vọng à, linh hồn dù chết rồi vẫn hy vọng mình sẽ đến thiên đường nên hầu hết đều bước đi trên con đường ấy.- Còn cậu, sao vẫn ở đây?- Lúc tớ thành linh hồn thì không có con đường nào hiện ra cả, tớ cũng không tan biến nên chẳng biết đi đâu. Tớ cũng gặp một số linh hồn giống tớ, họ nói là vì còn có việc gì đó cần phải làm mà chưa làm được lúc sống, phải tìm ra và làm được việc ấy thì mới siêu thoát được.- Vậy cậu chỉ cần làm được việc mình muốn là được rồi.- Đâu dễ thế! Nhiều việc muốn làm quá nên không biết phải làm những gì mà chắc gì lời những linh hồn khác nói đã đúng.- Nếu không vào đây cậu ở đâu?- Ngoài đường, trên cầu, ngồi trên những cái cây,… nhưng lạnh lắm!!! Lẻn vào đây cũng không dễ đâu. Linh hồn thường rất lạnh, nên thiên thần nhờ vào đó cảm nhận được, bắt được và tống họ ra đường nhưng tớ ấm hơn những linh hồn khác nên chắc không bị phát hiện, ở cạnh cậu, Con người làm linh hồn ấm hơn nên thiên thần càng khó phát hiện.- Ở cạnh ai linh hồn cũng ấm hơn à?- Không phải, nếu may mắn thì một linh hồn mới tìm được một con người có thể khiến nó ấm hơn, lúc đi qua phòng này tớ thấy cậu đang xem phim nên vào xem cù ...