Danh mục

Cầu thang tố

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 975.46 KB      Lượt xem: 4      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (10 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Sân bay ngày mưa. Khôi đứng chờ chị lênh khênh trên đôi giày cao gót giữa những đợt gió mạnh không ngừng thổi. Khôi bắt đầu cảm thấy lạnh khi hành khách của chuyến bay VN317 hạ cánh lúc 14h đã nhận đồ đạc và lần lượt dời khỏi sân bay.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cầu thang tốCầu thang tối Sân bay ngày mưa. Khôi đứng chờ chị lênh khênh trên đôi giày cao gót giữanhững đợt gió mạnh không ngừng thổi. Khôi bắt đầu cảm thấy lạnh khi hành kháchcủa chuyến bay VN317 hạ cánh lúc 14h đã nhận đồ đạc và lần lượt dời khỏi sânbay. Đây là cửa ra duy nhất của hành khách, Khôi đưa tầm mắt bao quát rồi liếcmắt nhìn đồng hồ. Máy bay đã hạ cánh được tròn một tiếng mà vẫn không thấybóng dáng chị đâu. Gió mỗi lúc một mạnh, đôi chân đã mỏi nhừ, nhức nhối, mộtcảm giác hoang mang từ nhiên trào dâng trong lòng. Chị bị chậm chuyến bay haycó chuyện gì đó đã xảy ra với chị? Kể từ khi thông báo sẽ bay ra Hà Nội, khônghiểu vì lẽ gì mà Khôi không thể nào liên lạc được với chị. Cảm giác hồi hộp xenlẫn sợ hãi giống như một buổi tối mùa thu nào đó hai chị em nổi hứng chơi trò trốntìm ở cầu thang tối. Sáu năm trước, Khôi gặp chị lần đầu ở cái cầu thang khu tập thể tối om bốc mùiẩm mốc. Lúc Khôi đang kệ nệ với đống đồ đạc lỉnh kỉnh thì va phải chị đang chạynhư bay xuống dưới. Khôi luống cuống nhặt vội đống đồ đạc bị rơi, lúc ngẩng lêncô sững sỡ bắt gặp một khuân mặt chị đẹp đến hút hồn. Chị nhặt những mảnh vụncủa chiếc bình hoa pha lê, lúng túng xin lỗi Khôi bằng một nụ cười ngượng ngùng.Câu đầu tiên, chị bảo Khôi: -Bé chuyển đến đây làm hàng xóm của chị à? Chị ở phòng 303, tối qua phòngchị chơi nhé! Chị sẽ đền chiếc bình hoa cho bé! Trong lúc chị vội chạy xuống dưới, Khôi đã kịp nhìn thấy mái tóc dài thướt thacủa chị. Khôi cứ thắc thẩm mãi “Người đâu mà đẹp đến là…”. Khôi về ở với bác,làm hàng xóm của chị được vài tuần mà được nếm đủ các món ngon do tự tay chịnấu. Chị khéo léo đến mức, mỗi lần chị vào bếp, Khôi như cảm tưởng cả khu nhàtập thể ai cũng thấy đói cồn cào bởi mùi thơm hấp dẫn của thức ăn xào nấu. Chị ởcó một mình, nhà cửa gọn gàng, bài trí đẹp mắt tạo cho người ta cảm giác ấm cúngvà thoải mái ngay khi bước vào. Cửa sổ phòng chị treo đầy những chậu cây nhỏ,nhưng nhiều nhất vẫn là xương rồng. Đã có lần Khôi hỏi chị: -Tại sao chị lại thích xương rồng? Loài cây này vừa không đẹp lại vừa hiếmthấy nó ra hoa. Chị cười bảo: -Bởi mỗi người trong chúng ta đều là một cây xương rồng, mạnh mẽ vượt lênnhững khó khăn, gian khổ để mưu cầu hạnh phúc. Muốn ngắm hoa xương rồng thìphải biết chăm sóc và chờ đợi. Mà bé biết đấy, thứ gì càng hiếm thì càng đáng quý. Từ đó mỗi khi sang phòng chị chơi, Khôi đều để ý đến mấy chậu xương rồngcủa chị. Nhưng năm tháng trôi qua hình như cô chẳng thể nhận thấy sự phát triểncủa loại cây nhỏ bé này. Trái lại Khôi luôn tìm thấy ở chị sự cuốn hút đến kì lạ, từdáng đi, nụ cười đến cả ánh nhìn hun hút mà đắm đuối. Đàn ông theo chân chị vềkhu tập thể cũng nhiều nhưng rồi cũng lần lượt ra đi hết. Khôi bảo chị: -Chị đừng đuổi họ đi hết. Ít nhất phải giữ lấy một người chứ. Chị cười: -Bé chẳng hiểu gì cả. Chị không đuổi mà tự họ đi đấy chứ. Khôi cứ hoài thắc mắc là sao chị đẹp vậy mà họ lại bỏ đi. Đã nhiều lần hỏi chịnhưng chị chỉ cười. Để bao nhiêu năm sống gần chị, Khôi cứ mải miết đi tìm lờiđáp cho chính mình. *** Làm hàng xóm của chị được hơn một năm thì bác Khôi bán nhà chuyển vào SàiGòn. Khôi đang tính xin ở ghép với một đứa bạn nào đó thì chị đề nghị: -Bé dọn về ở cùng chị đi! Về cho vui. Bé đi rồi chị buồn lắm. Nhà cửa rộng rãi,ở một mình nó cứ trống trải làm sao ý. Bé nhé! Thế là Khôi ùa vào cuộc sống của chị từ hôm ấy. Những ngày hai chị em sốngbên nhau sao mà hạnh phúc quá chừng. Chị chăm sóc cho Khôi từng chút mộtbằng sự tự nguyện và tận tụy hiếm thấy. Chị hay làm Khôi vui bằng những thú vịnho nhỏ như pha một cốc café sữa buổi sáng với cái mặt cười ngộ nghĩnh. Haythêu cho Khôi những chiếc khăn tay nho nhỏ dù chị bảo chị rất ghét việc thêu thùa.Từ khi Khôi về ở chung, căn phòng lúc nào thơm mùi xào nấu, rộn vang tiếng Tomvà Jerry. Đó là bộ phim hoạt hình mà Khôi rất thích, chị phải lùng khắp nơi muađĩa cho bằng được. Có những tối, tự nhiên Khôi kêu sao mà nhớ tụi bạn ở quê vớitrò trốn tìm đến vậy. Chị lôi Khôi ra cầu thang tối, hai chị em dồn đuổi nhau, tiếngcười rộn vui cả khu nhà vốn quá ư tĩnh lặng. Tối ngủ, chị rất thích ôm Khôi ngủ. Cũng có hôm chị bảo: -Chị quen hơi Khôi mất rồi. Bây giờ giả dụ mà Khôi bỏ chị đi đâu, chắc chịbuồn chết mất. Khôi cười bảo: -Bỏ đi đâu cho được. Ở với chị sướng vậy, chuyển đi khổ Khôi cũng khôngchịu được đâu. Chị nhìn Khôi bằng ánh buồn hun hút, gặng hỏi: -Bé nói thật không? -Thật! Chị òa vào ôm Khôi, nói nhỏ: -Ừ! Thật nhé! Bé hứa đừng bỏ chị. Những ngày vui của hai chị em rồi tự nhiên cứ lắng dần khi Khôi có ngườithương. Mỗi lần kể với chị về người ấy chỉ thấy chị buồn. Những người đàn ôngđến bên chị rồi vẫn vô cớ lặng lẽ ra đi. Có những hôm chị không nói gì, bỏ ra phốuống rượu một mình rồi về ngồi gục trên những bậc cầu thang tối. Khôi nhữngtưởng chị đau khổ vì thiếu vắng ...

Tài liệu được xem nhiều: