Tôi quen Zu vào một buổi offline của forum trường. Tôi là smod box âm nhạc, chuyên được cử ra để chỉ đạo các chương trình văn nghệ lớn nhỏ của trường, nếu có dính dáng đến forum. Mọi người làm quen với nhau khá nhanh, trái ngược với tưởng tượng của tôi về những mối quan hệ từ online sang offline.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Câu trả lời trong đôi mắtCâu trả lời trong đôi mắt1.Tôi quen Zu vào một buổi offline của forum trường. Tôi là smod box âmnhạc, chuyên được cử ra để chỉ đạo các chương trình văn nghệ lớn nhỏ củatrường, nếu có dính dáng đến forum. Mọi người làm quen với nhau khánhanh, trái ngược với tưởng tượng của tôi về những mối quan hệ từ onlinesang offline. Hôm đó, đồng thời forum cũng tuyển mod cho các box, dothiếu nhân lực, thông qua phỏng vấn.Tôi, tất nhiên được đề bạt phỏng vấn box âm nhạc. Thế rồi Zu đăng ký. Ấntượng của tôi về Zu, không giống như thứ tình cảm sét đánh lãng xẹt, mà lạidịu dàng tựa như một ly cocktail ngòn ngọt và chua chua. Em là một trongnhững giọng ca chính trong các buổi văn nghệ do Đoàn trường tổ chức.Giọng ca của Zu có phần ấm và trong hơn các cô gái khác. Điều tôi ấn tượngnhất, chính là cái cách phỏng vấn thông minh, rõ ràng và thẳng thắn. Điểmcộng thêm cho đôi mắt tự tin nhìn thẳng vào người chính diện (tức là tôi).Đôi mắt có phần tinh nghịch, phảng phất cái nét “đanh đá” đó đã làm cho tôi(suýt) chết đứ đừ trong vài giây. Mặc dù tôi luôn bị hấp dẫn bởi những điềubí ẩn cơ, lạ nhỉ ?Đi phỏng vấn, ngoài tài năng ra, cần phải biết gây ấn tượng, thêm sự tự tinvà can đảm “phá cách” trong từng câu trả lời. Xét riêng các yếu tố đó, đồngthời có sự đánh giá cao về giọng hát, em đã được chọn !Tôi và Zu làm việc với nhau nhiều hơn. Qua chat YM!. Mặc dù, smod vàmod làm việc qua online là chính và chúng tôi kiểu gì cũng phải add nicknhau để bàn công, bàn chuyện. Nhưng tôi khá bất ngờ khi em là người chủđộng add nick tôi. Lại càng bất ngờ hơn khi Zu pm tôi trước.- Chào anh !- Ừm, chào em ! – tôi nói chuyện với Zu, theo kiểu xã giao với một ngườiđồng nghiệp, không-hơn-không-kém !Rồi tôi hỏi Zu lý do tại sao em lại chọn box Âm Nhạc để thi tuyển. Tôi chỉhỏi để kéo dài thêm cuộc đối thoại mà không để Zu phải gợi chuyện thôi, dùsao tôi cũng là con trai. Nhưng cái cách nói chuyện lôi cuốn, kết hợp vớinhững câu nói cộp mác thương hiệu mean-girl đã làm tôi không thể rời mắtkhỏi từng câu chữ mà em gõ trên bàn phím. Chỉ là vài con chữ vô hồn,nhưng sao mê hoặc tôi đến lạ. Tôi cứ tưởng tượng ra đôi mắt của em, nó ánhrực lên, trước màn hình vi tính mà miệng cười không ngớt. Kết thúc mộtchuỗi lý do tại sao chọn box Âm Nhạc, Zu đã nói một câu, câu nói đó làmtôi choáng hết ba mươi giây, và tôi nghĩ đến khi ra trường tôi vẫn sẽ nhớmãi.- Vì box Âm Nhạc có anh !Tay tôi gần như cứng đờ, nhưng vẫn cố lướt nhanh trên bàn phím, như thểđang có một động lực vậy.- Đùa hả em ?- Tất nhiên rồi, ha ha haaaaaaaaa !Tôi tạm biệt em, out nick Yahoo.Ừ, đùa thôi.Chỉ đùa thôi mà.2.Tôi và Zu chat với nhau nhiều hơn. Hiểu nhau nhiều hơn. Zu kể cho tôi nghevề chuyện gia đình, chuyện cộng tác viên ở báo Hoa, rồi cả chuyện con mèobỏ cơm. Những câu chuyện, tưởng chừng rất quen thuộc và không có gì đặcbiệt, nhưng từ cách kể linh hoạt đến từng câu chữ, đến cả cách sử dụng cácemo theo bản tính, đã làm tôi thích thú đến lạ kỳ. Có những hôm, chúng tôi“hẹn hò” chat đến tận mười hai giờ đêm. Thỉnh thoảng là tôi pm trước,nhưng thường thường và phần lớn là Zu. Tôi nghĩ cách em thể hiện tình cảmvới “cấp trên” là tôi khá là mạnh mẽ và có phần không giống của một moddành cho smod. Những người con gái như Zu, họ luôn thông minh khi tìmcách khám phá đối phương, họ cũng chủ động “hạ mình” tán tỉnh nữa. Nghĩđến đó, tôi bỗng bật cười, rồi tự cốc đầu mình một cái, thay cho câu nói“Tỉnh dậy đi, thằng ngốc !”- Sinh nhật anh vào ngày nào nhỉ ? – Bỗng Zu buzz tôi.- Ngày mùng 6, tháng 7.Tôi trả lời vô hồn, chẳng sử dụng cái emo nào.Zu đối với ai cũng như thế, nhiệt tình đến đau cả lòng. Cái cách Zu nóichuyện với tôi, chỉ là do tôi đồng điệu lên thôi, còn thực ra, nó cũng giảnđơn như bao người khác.Zu chỉ dành tình cảm cho tôi. Như một cấp dướidành cho cấp trên thôi, không hơn không kém !Tôi chui vào chăn. Ngủ. Tôi không muốn suy nghĩ thêm nữa…3.Hôm đó là sinh nhật tôi. Đầu tháng Bảy, trời nắng gắt như đổ lửa. Nắng có,và gió cũng có. Chiếc chong chóng tôi đặt trên tầng hai quay quay theo nhịpgió. Bỗng tôi nhìn thấy một cô gái đi về phía nhà tôi. Cái dáng vẻ đó, chiếcáo bò phai phai màu, thêm cả những lọn tóc xoăn tự nhiên, bay trong gió,làm sao lẫn đi đâu được, là Zu…Tôi chạy xuống nhà, nhanh hơn cả tên bắn. Cửa nhà tôi khá xa cổng, do bốtôi thích để một khu vườn rộng để trồng hoa hướng dương. Cũng vì nhữngbông hoa hướng dương kiêu hãnh vươn theo ánh mặt trời đó, mà tôi khôngkịp chạy ra chỗ Zu, trước khi em biến mất. Nếu em có ý định gặp tôi, nhấtđịnh em sẽ phải bấm chuông, chuông nhà tôi vẫn chưa hỏng mà. Tôi nghĩvậy nên không đuổi theo. Mà chỉ chết lặng trước một giỏ làm bằng nứa.Ở chính giữa chiếc giỏ, Zu đặt một lọ thủy tinh đựng đầy sao, lấp lánh theoánh nắng. Xung quanh là một thảm hoa đầy hoa Violet tím. Tại sao em biếttôi thích loài hoa này ? Thấy chưa, tôi đã bảo là em rất thông minh rồi mà.Theo bản năng, tôi bỗng lắc nh ...