Hoan thích nhìn thật lâu vào một thứ gì đó, một người nào đó. Mắt cậu nhóc ươn ướt, mơ hồ. Với tôi, đấy là một điều thú vị. Hoan lạ hơn hẳn những cậu trai khác mà tôi từng gặp. Không còn quá nhí nhảnh với cái tuổi mười chín, năm đầu Bách Khoa khiến cậu nhóc trông như một anh chàng cố tỏ ra mình hiểu đôi chút về đời, nhưng kỳ thực còn non nớt như một chú nai tơ. Đó là cái tuổi mà người ta chỉ nhìn thấy 2 màu: xanh của ước mơ và...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cậu trai có đôi mắt đa tình Cậu trai có đôi mắt đa tình TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN VÂN Hoan thích nhìn thật lâu vào một thứ gì đó, một người nào đó. Mắt cậu nhóc ươn ướt,mơ hồ. Với tôi, đấy là một điều thú vị. Hoan lạ hơn hẳn những cậu trai khác mà tôi từnggặp. Không còn quá nhí nhảnh với cái tuổi mười chín, năm đầu Bách Khoa khiến cậunhóc trông như một anh chàng cố tỏ ra mình hiểu đôi chút về đời, nhưng kỳ thực còn nonnớt như một chú nai tơ. Đó là cái tuổi mà người ta chỉ nhìn thấy 2 màu: xanh của ước mơvà hồng của tình yêu. Tôi hiểu lắm!...Hoan chính thức trở thành cư dân xóm trọ tôi vào một ngày mưa dầm dề đầu tháng 9. Khiấy, tôi đã là cô sinh viên Báo chí đi đi về về trên những con đường Thủ Đức quen thuộcnày hơn một năm. Tôi thích cái nhìn ngơ ngác của cậu nhóc. Nó làm tôi nhớ về nhữngngày đầu tiên trên đất Sài thành, nhớ cái hình ảnh của chính mình một năm về trước. Khitôi bắt gặp ánh mắt Hoan ở nhà chờ xe buýt sáng mưa với độc nhất một chiếc ba lô trênvai, tôi hiểu hình ảnh đó sẽ còn theo mình rất lâu. Ngang tàng, bụi bặm, một chút ngỡngàng, và… đại loại thế!…_Chị, cà phê không? Hoan liến thoắng mời bằng cái giọng Bình Định đặc sệt. Tôi phìcười._Giàu thì cho một gói.Cậu nhóc gật đầu. Đôi mắt cười trong trẻo.Hai chị em đi dạo quanh vườn xoài, vừa uống từng ngụm cà phê. Chiều đổ dồn trên vòmlá. Lưa thưa vài tiếng chim hót hiếm hoi. Tôi giật mình, cà phê ngọt quá! Năm nhất mà!Chán thật, hình như mình già…_Bọn thằng Vỹ, thằng Ngọc đâu?_Đi ôn bài chị ạ, dưới hội quán ấy._Sao em không đi với tụi nó?_Thôi, em lười…Tụi nó bảo xuống dưới em lại nhìn chằm chằm vào cô nào đấy…Bất chợt Hoan quay sang nhìn tôi. Vô cùng cảnh giác, tôi đi lùi lại đủ để tránh một chút.Thú thật, là chị em, quen lắm rồi với cái nhìn của Hoan, tôi vẫn ngại nhìn thẳng vào cậunhóc. Một cái gì đó sẽ đốt cháy mình ngay trong giây lát. Nhiều khát vọng và yêu thươngrạo rực …_Chị có cảm giác gì không?_Là sao? Tôi chớp mắt._Tụi nó bảo mắt em không bình thường._...Chị không có. Nhảm quá!_Ừm, ít ra …còn có chị.Tôi lặng yên không đáp. Hình như mình vừa nói dối thì phải.…Tháng mười. Sài Gòn se se lạnh. Buổi chiều đi học về, ghé qua H5. Cửa khóa. Chắc làmấy cậu nhóc đi đá bóng rồi.Chẳng hiểu sao thấy buồn. Dạo này lạ! Mình mới hai mươi thôi, đời còn đẹp, còn xanh vàhồng! Sinh viên năm hai, nhiều khát vọng lắm. Và tình yêu… Mùi khói bay ngang chiềunhắc nhở. Chao ôi, yêu đi chứ, cho kịp thời sinh viên ngắn ngủi._Chị nhớ ai đó? Một ánh mắt nóng bỏng phía sau lưng. Tôi giả bộ bận bịu với chảo thứcăn đang nấu dở, không quay lại nhìn Hoan._Chị có phải trẻ nhóc như em đâu!_Chị chỉ hơn em một tuổi thôi._Một tuổi vẫn là khoảng cách!_Nhưng em không còn là trẻ con!Hoan cáu, giận dỗi bỏ về. Đôi mắt cậu nhóc không cười. Tôi biết Hoan chỉ muốn tỏ raquan tâm bà chị cùng xóm trọ này thôi. Hình như tôi già thật. Tôi thấy mình vô cớ.… Có đến hơn nửa tháng, Hoan không chạy qua nhà tôi như trước. Kể cả bọn thằngVỹ,thằng Ngọc. Tụi con gái H3 đồn H5 có bồ. Ừ, thì có. Có sao?Con trai mà, từng tuổiấy chưa có mới gọi là có vấn đề! Tôi cười buồn_Sao mấy đứa không ráng như tụi nó đi. Ở đó mà xì xào. Năm một là cao giá lắm._Tụi nó đa tình lắm chị ạ! Cứ nhìn mắt thằng Hoan thì biết. Dính vào chỉ khổ mình thôi.Con Thảo cong môi.…Tôi bỗng chột dạ. Tụi “trẻ con” còn hiểu. Sao mình “người lớn” gì mà ngốc thế.Vỹ và Ngọc đi suốt. Tụi nó ham đá bóng. Thích hai đứa con gái cũng mê bóng đá. Đangmùa Euro, bốn đứa bốn cái áo MU. Đêm nào cũng ngồi cà phê xem bóng đá tới gần sáng.Sức trẻ nóng hôi hổi trong cái xóm trọ nhỏ bé này. Nhưng tuyệt nhiên không làm bỏng ráttôi bằng…ánh mắt của cậu nhóc Bình Định.Rồi một hôm trời mưa, gió rít trên mái tôn phòng trọ, Hoan đi cùng một cô bé xinh xắnvề nhà. Bỗng dưng tôi buồn. Con Linh nhìn tôi._Trông chị cứ như một chiều hoàng hôn ý!_Không đâu! Tại chị lớn rồi, đôi lúc nó thế!_Sao chị không yêu đi?…Ừ nhỉ, sao mình không yêu đi? Tôi thở dài nhìn đống bài vở để tìm kiếm một lý do chínhđáng. Không, chẳng phải!... Chợt nghe nóng rát sau lưng, tôi quay thật nhanh ra cửa.Không có đôi mắt nào cả. Càng ngày mình càng sao thế này?!...Một tuổi vẫn cứ làkhoảng cách. Không dành cho mình.Tháng sau, xóm trọ đồn Hoan có bạn gái mới. Đôi mắt hút người của cậu nhóc không làmtôi cho điều ấy là lạ. Chỉ không hiểu sao, cứ chiều chiều, đang nấu ăn, đang làm bài tập,thậm chí đang đi trên đường, tôi đều cảm thấy một ánh nhìn rát bỏng phía sau lưng.Không của ai cả. Là sản phẩm tưởng tượng của một con người già nua hay tưởng tượngchăng? Có thể. Vớ vẩn. Đáng nhạo lắm!Thi hết học kỳ, tôi dọn mấy thứ linh tinh chuẩn bị về quê. Mấy phòng khác cũng rục rịchdọn dẹp. Không khí cứ buồn buồn. Khi tối, mấy đứa con gái đã rủ nhau làm tiệc chia taychia chân. Tôi không tham gia. Tôi sợ những tiệc chia tay. Thể nào cũng có nước mắt.Mà nước mắt lại làm người ta mềm yếu…C ...