Danh mục

Câu Truyện Hành trình tình yêu của những bức ảnh

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 145.83 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (12 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nhưng cha cũng biết thành kiến của người Á Đông, đặc biệt là người Việt Nam về những bà mẹ đơn thân. Cha nghĩ về tương lai của đứa bé sắp chào đời và tự thấy mình đã phá vỡ và làm tổn thương tất cả, cả chính bản thân cha nữa.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Câu Truyện Hành trình tình yêu của những bức ảnh Hành trình tình yêu của những bức ảnhNhưng cha cũng biết thành kiến của người Á Đông, đặc biệt là người ViệtNam về những bà mẹ đơn thân. Cha nghĩ về tương lai của đứa bé sắp chàođời và tự thấy mình đã phá vỡ và làm tổn thương tất cả, cả chính bản thâncha nữa. Đúng lúc vùng vằng đòi thu xếp va li về Việt Nam, Ngọc Trân đauđớn ôm bụng và ngã ngất dưới sàn nhà.1.- Chà! Ảnh của cha lại được lên trang nhất của tạp chí Elle này!- Giờ con mới biết tài năng của cha sao?Cha tôi cười đắc chí trong khi vẫn chú tâm vào việc đưa chiếc Cadillac củamình vọt lên giữa rừng xe cộ giờ cao điểm. Đẩy gọng kính tối màu lên đầu,tôi ném ánh mắt gườm gườm về phía người cầm lái.- Vâng! – Ngay sau đó, tôi lập tức thay đổi giọng điệu – Nhưng phải chuyểnđi chuyển lại như thế này, cha không thấy khó chịu sao?- Không! – Cha hồ hởi – Không bao giờ! Vì cuộc đời là một chuyến phiêulưu dài kì mà. Chỉ khi chúng ta chết đi, cuộc hành trình mới kết thúc. Sốngcố định một nơi thì chán lắm! Cha đã đi nhiều nơi rồi.Rome,Paris,Tuscany… và bây giờ là ở đây – giữa lòng vương quốcLiechtenstein hoa lệ. Sau này lớn lên, con phải giống cha nhé, không thể cứnhư mẹ con được. Bà ấy lỡ yêu và quen sống ở Hà Nội mất rồi!Thấy cha nói, giọng pha chút nuối tiếc, tôi bông đùa:- Đã chia tay lâu rồi, cha vẫn coi bà ấy là vợ mình sao?- Ừ! – Ông đằng hắng đáp lại, khuôn mặt hoàn toàn nghiêm túc – Cả đời nàycha chỉ có hai niềm đam mê thôi. Nhiếp ảnh và mẹ con.Như vớ được vàng, tôi đưa ra một tràng câu hỏi:- Vậy tại sao hai người lại chia tay? Sao cha lại đặt mẹ sau nhiếp ảnh? Mẹchắc vẫn còn nhớ cha lắm nhỉ?- Thôi nào! – Ông xua tay – Đừng nói chuyện phiếm nữa!Gần như lập tức, tôi chĩa bìa tạp chí đang cầm trên tay ra trước mặt cha,gương mặt hoàn toàn thành thật.- Vậy cha cho con số của anh chàng này nhé!- Không đời nào!Cả tôi và cha phì cười, quên ngay câu chuyện vừa được đề cập trước đó.2.Cha tôi là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, một tổng biên tập đầy tài năngcủa tạp chí Ella. Cha yêu đời, phóng túng và có khuôn mặt mang nét phongtrần nhưng lịch lãm của các hoàng tử Italy. Ở cái tuổi bốm mươi hai, cái tuổimà một người đàn ông thành đạt luôn muốn trở về nhà sớm hơn sau nhữngca làm mệt nhoài thì cha vẫn là một người đơn thân, sống cô độc trong cáithế giới của riêng mình.Từ nhỏ, trong những đợt nghỉ dài hạn của trường, tôi đã luôn theo chân cha,cùng ông rong ruổi và biệt tăm ở những địa danh kì thú của thế giới, chiêmngưỡng khuôn mặt tinh tế đầy vết chai sạm của lịch sử. Trong những nămđầu đời, tôi không hình thành bất cứ khái niệm nào về người phụ nữ thứ haitrong gia đình. Với tôi, chỉ cần có cha. Thế là đủ!Về mẹ. Thật sự thì tôi không nhớ chút gì về bà ngoài trừ cảm giác dịu dàngbao trùm. Có thể đó là vệt dấu hằn sâu trong tim tôi, làn da tôi về nụ cười, vềnhững câu nhắn nhủ yêu thương, về cái xoa ấm áp mẹ dành cho khi tôi vẫncòn trong bụng bà.Tôi là con lai, mang trong mình sự hòa trộn hoàn hảo giữa nét đẹp cổ điển,bí ẩn cả người Á Đông và phần cá tính hiện đại, phóng khoáng của ngườiChâu Âu. Khi nghe cha thú nhận rằng mình chưa từng kết hôn, tôi bắt đầu tòmò về cái tên Ngọc Trân ông hay nhắc đến trong những giấc mộng mị chậpchờn được kéo đến nhờ những cơn nhậu sỉn lúc trời vào đông.Cha ít khi kể cho tôi về mẹ hay nhắc đến bà một cách thường xuyên. Tôiluôn tự ghép nối hình ảnh của bà qua những câu chuyện không đầu, khôngđuôi, những mảng ký ức vụn vặt của cha vu vơ chứa trong từng câu hát. Đócó lúc là một phụ nữ xinh đẹp và cá tính, có lúc lại ủy mị và đầy nước mắt.Đặc biệt, bà có một tình yêu sâu sắc với nơi mà mình sinh ra và lớn lên. Nólớn hơn tình yêu bà dành cho cha. Và có lẽ, đó là vết thương lớn mà dù làmột khoảng thời gian dài vẫn là quá ít để lành lại.Nỗi đau của cha, hình như, vẫn còn âm ỉ cho đến tận bây giờ.3.Sáng nay, cha hăm hở xách máy ảnh và rời khỏi nhà từ rất sớm. Ông nóimình sẽ thực hiện một bộ ảnh thời trang độc đáo trên dãy Alpes và dặn tôiphải chốt cửa cẩn thận nếu như ông về muộn.Tôi thở dài ngao ngán nhìn chiếc Cadillac của cha khuất sau những bụi câyrậm rì. Liechtensteinlà quốc gia nói tiếng Đức nhỏ nhất thế giới, nằm tiếpgiáp Thụy Sỹ và Áo. Mang trên mình là một vẻ đẹp cổ tích,Liechtensteinnằm hoàn toàn trong dãy Alpes. Yên bình và đẹp đẽ.Nhưng thú thực là tôi không thích nó. Đúng ra là ghét phải đón giáng sinh ởmột nơi thiếu sinh khí và quá thanh bình như thế này.Tôi lượn như cù quanh phòng khách, đánh vật với đống bài tập nghỉ đôngrồi lại lăn khoèo ra ngủ. Mãi đến giữa trưa, đầu tôi chợt nảy ra một ý địnhtáo bạo nhưng vô cùng thú vị: Đột nhập phòng cha! Sự hăm hở, nỗi tò mòcùng nhau cán đích. Tôi khóa chặt mọi chốt cửa trong nhà, không phải vì sợtrộm, tất nhiên, rồi nhanh chóng lẻn lên gác mái.Tôi không ngờ phòng cha lại bừa bộn như vậy. Chỉ còn mỗi chiếc vali màuđen được cha đặt gọn gàng trong góc phòng, còn lại thì toàn là đồ đạc ...

Tài liệu được xem nhiều: