Danh mục

Cầu vồng trước nắng

Số trang: 22      Loại file: pdf      Dung lượng: 338.99 KB      Lượt xem: 18      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Bên chiếc piano được đèn vàng chiếu vào lấp lánh, một cô gái ôm gối khóc ngon lành. Ban đầu chỉ là những vệt nước mắt lặng lẽ rơi, rồi sau đó là những tiếng nức nở, rấm rứt...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cầu vồng trước nắngCầu vồng trước nắngBên chiếc piano được đèn vàng chiếu vào lấp lánh, một cô gái ôm gối khócngon lành. Ban đầu chỉ là những vệt nước mắt lặng lẽ rơi, rồi sau đó là nhữngtiếng nức nở, rấm rứt...Lâm xỏ găng tay, đội mũ bảo hiểm lên đầu, nhìn đôi găng tay màu hồng có hìnhnộm một con thỏ trắng lắc lư mỗi khi cử động. Bất chợt cậu nhớ về cuộc gặp gỡhơn 30 phút trước với một cô gái kỳ lạ…Jazz café hôm nay vắng khách, có lẽ vì mưa phùn trong thời tiết lạnh lẽo thế nàynên người ta chẳng còn tâm trí hẹn nhau ra café nghe nhạc cổ điển nữa. Lâm kê lạibàn ghế, xếp lại ngay ngắn chỗ ly tách đã rửa sạch hong khô từ chiều lên giá, tháotạp dề định bước ra khỏi quán. Tiếng chuông gió trước cửa kêu lên, và theo hơilạnh phả ra từ con đường tưởng như đã bị đóng băng bởi thời tiết, một cô gái bướcvào.- Rất xin lỗi bạn, quán mình đến giờ đóng cửa rồi! – Lâm nhã nhặn cúi đầu nói vớicô gái.- Tôi chỉ ngồi một lát thôi, một lát thôi không được sao?Cô gái mặc một chiếc váy đỏ, khoác thêm một chiếc áo dạ và trên cổ chỉ có mộtchiếc khăn lụa mỏng. Chiếc giày da đã bị ướt nhẹp và vai áo đã thấm nước mưakhiến cô gái bất chợt co ro vì lạnh. Lâm tăng nhiệt độ máy sưởi, bước đến đặt trênbàn một tách Mocha Smoothie đặc sánh.- Xin lỗi… vì đã làm phiền anh!Cô gái lí nhí cất giọng, đôi tay đan vào nhau như bối rối. Lâm nở nụ cười, bất giáccậu liên tưởng cô gái này thật giống một chú mèo nhỏ bị ướt nước mưa rồi chạyloăng quăng tìm chỗ ủ ấm.- Không có gì, mời bạn tự nhiên!Lâm quay về phía quầy bar, bật một bản nhạc không lời dìu dịu, tiếng mưa láchtách hòa lẫn với tiếng piano da diết của Kiss The Rain. Âm thanh của sự va chạmdường như che đi tiếng nức nở ở bàn số 8 cạnh cửa sổ. Cô gái ấy vẫn cứ ngồi yên,nhưng tiếng nước mắt rơi xuống bàn gỗ khiến Lâm bất giác thấy khó chịu.Cậu luôn không thích những cô gái quá yếu đuối và hơi tí là khóc lóc. Bởi vìnhững cô gái như thế thường muốn ỷ lại vào sự giúp đỡ của người khác, chứ khôngcó suy nghĩ tự mình đối diện với khó khăn. Mà cuộc đời thì, lúc quái nào chẳng tồntại khó khăn cơ chứ?Bước về phía bàn cô gái, Lâm cố gắng nở một nụ cười thật tươi nhưng muôn phầngiả tạo, cúi thấp đầu cho vừa tầm nhìn của vị khách hàng vẫn còn nguyên vệt nướcmắt.- Xin lỗi bạn, chúng tôi thật sự phải đóng cửa rồi!- Cảm ơn! – Cô gái rút tiền ra kẹp vào menu rồi nhanh chóng đứng dậy – Và thànhthật xin lỗi anh!Nhìn cô gái lấy ô và đi nhanh về phía cửa, Lâm bất chợt cảm thấy việc làm vừa rồicủa mình có phần quá đáng. Dù có ưa hay không ưa cô gái kia đi chăng nữa thì cậucũng không nên trong đêm mưa gió đuổi khéo người ta ra khỏi quán.Leo lên chiếc xe quý hóa, mở máy định nhấn ga để hội ngộ với người tình là chiếcgiường êm ái ở nhà càng nhanh càng tốt, bất chợt Lâm lại trông thấy vị khách hàngkhi nãy đang ngồi xổm che ô ở trong một góc khuất của shop thời trang đã đóngcửa. Ánh đèn đường vàng vọt rọi vào làm cho cậu cảm giác cô gái ấy quá nhỏ bé.- Nếu bạn không phiền thì tôi có thể đưa bạn về?Cô gái ngước lên, bắt gặp Lâm đang ngồi trên xe và nụ cười ngượng ngùng. Cậukiên nhẫn chờ đợi cô gái lên tiếng, chỉ thấy tiếng mưa bắt đầu nhẹ dần rồi tạn hẳn.- Không sao đâu, tôi có thể tự về được!- Bạn về bằng gì?- Xe bus- Giờ này còn chuyến à?- Không thì xe ôm- Trong lúc sắp nửa đêm thế này? Bạn dũng cảm hay là vốn liều lĩnh như thế?- Chẳng lẽ lên xe của anh thì… không nguy hiểm đấy...Lâm trợn tròn mắt ngạc nhiên, cô gái này đúng thật là không biết điều. Cậu có lòngtốt muốn cứu vớt chúng sinh mà ngay lập tức trong mắt cô gái này lại trở thànhmối nguy hiểm.- Thôi được, bạn không tin thì tùy!Lam ngơ ngẩn nhìn chiếc xe phóng vút đi, cô xoa xoa đôi chân tê cứng vì lạnh,quyết định đi bộ về nhà. Từ đây về nhà cô là một chặng đường khá xa, mà khu phốnày vốn vắng người. Cô nghe thấy tiếng huýt sáo của đám con trai say rượu đi barvề muộn, cảm thấy hối hận vì lời từ chối ban nãy. Thà rằng lên xe của một tên báncafé xa lạ còn hơn phải đi bộ một mình qua đám con trai lố nhố đằng trước.Chợt cô nghe thấy tiếng xe vang lên to dần, và chiếc vespa cổ già nua đỗ xịchtrước mặt, nụ cười ranh mãnh hiện lên tận đuôi mắt của kẻ vừa bị cô cho là mốinguy hiểm vào khoảnh khắc này lại khiến cô có cảm giác được cứu sống.- Bạn tên gì?- Lam- Ồ, tôi là Lâm! Bạn không thấy tên của chúng ta khá giống nhau sao?- Ừm…Lâm bắt đầu hỏi chuyện linh tinh, Lam thì đáp thủng thẳng những câu ngắn gọnhết mức. Dường như cô đang chìm vào trong nhưng suy nghĩ khác, còn những câuhỏi han của Lâm chỉ làm cô cảm thấy phân tán.- 92 à? Thế thì kém tôi 4 tuổi đó! Tôi là anh rồi!-…Lam bảo Lâm dừng xe trước một cái ngõ nhỏ, một câu ngắc ngứ cảm ơn rồi líu ríubước xuống xe. Lâm đang chưng hửng vì cô gái đáng ghét kia cũng chẳng thèmmời cậu một ly café, nhất là trong thời tiết buổi đêm lạnh đến nỗi khiến người ta cócảm gi ...

Tài liệu được xem nhiều: