Tôi đứng ngay tại Ngã Ba Hàm Rồng. Buổi trưa nắng chang chang. Thỉnh thoảng một cơn gío nổi lên cuốn theo những đám bụi đỏ mù trời. Ngừơi tài xế của hãng du lịch chạy đến bên tôi thắc mắc: - Anh kiếm cái gì thế ? con đường trước mặt đi về hướng Phú Nhơn mãi đến Banmêthuột, bên trái là ngõ về quận lỵ Phú Thiện và tỉnh Phú Bổn, còn đằng sau là con đường mình mới từ Pleiku ra đây. Anh muốn đi đâu thì cứ cho tôi biết, tôi sẽ đưa anh đến nơi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cây Cầu Biên Giới Cây Cầu Biên GiớiTôi đứng ngay tại Ngã Ba Hàm Rồng. Buổi trưa nắng chang chang. Thỉnh thoảng mộtcơn gío nổi lên cuốn theo những đám bụi đỏ mù trời. Ngừơi tài xế của hãng du lịch chạyđến bên tôi thắc mắc:- Anh kiếm cái gì thế ? con đường trước mặt đi về hướng Phú Nhơn mãi đến Banmêthuột,bên trái là ngõ về quận lỵ Phú Thiện và tỉnh Phú Bổn, còn đằng sau là con đường mìnhmới từ Pleiku ra đây. Anh muốn đi đâu thì cứ cho tôi biết, tôi sẽ đưa anh đến nơi đếnchốn.Tôi thầm nghĩ:- Dù đã lâu lắm rồi nhưng làm sao quên được. Mình đã chôn vùi một đoạn đời hoa bướmnơi rừng núi này. Quang cảnh vẫn vậy, chỉ có tiêu điều hơn mà thôi. Con đường trải nhựacó nhiều ổ gà hơn xưa, vắng vẻ hơn xưa, hàng quán xơ xác hơn.Tôi trả lời bâng quơ:- Tôi đang chụp hình.- Tôi đâu thấy anh mang máy hình ?- Ồ, chụp hình trong đầu ấy mà.Nguời tài xế há hốc mồm ra ngạc nhiên, anh ta nói lẩm bẩm trong miệng nhưng đủ chotôi nghe rõ:- Mấy ông nội Việt kiều thật là lẩm cẩm.Tôi leo lên xe và hối người tài xế chạy về phía quận Phú Nhơn. Chiếc Xe mướn của hãngdu lịch tương đối còn mới, lồng lộn lao về phía trước, lúc nghiêng qua trái, lúc lách quaphải để tránh những khúc đường bể chưa được sưả chữa. Mà có lẽ sẽ chẳng bao giờ đượcsửa chữa nữa. Hàng trăm thứ chuyện quan trọng hơn người ta chẳng thèm để ý tới xá gìmột con đường xa xôi hẻo lánh này. Để mặc tài xế đánh vật với chiếc xe và con đường,tôi thả hồn chìm về dĩ vãng ...&Ngày ấy đã xa lắm rồi.Tôi mới đến vùng này,là một Thiếu Úy trẻ măng vừa đổi về đơn vị mới thành lập. TiểuĐoàn mới, từ sĩ quan đến binh lính, hầu hết là những thành phần khó sài từ các đơn vịkhác gởi về. Dĩ nhiên tôi cũng ở trong thành phần bất hảo đó. Từ miền biển bị đưa lênmiền núi và chỉ huy một đám quân gồm đủ mọi thành phần. Tôi còn đang buớc nhữngbước đi chập chững của nghề chỉ huy thì phải tung ra chiến trường. Ngày ấy, cũng trêncon lộ này, tôi dẫn hai con Gà Cồ Đại Pháo 105 ly để yểm trợ cuộc hành quân trực thăngvận tái chiếm quận lỵ Phú Nhơn mà Bắc Quân vừa mới tràn ngập đêm hôm trước.Ngã ba này bình thường chỉ có vài quán cóc lèo tèo để bán đồ ăn thức uống cho xe đòchạy đường Pleiku - Phú Bổn hay Pleiku - Banmêthuot. Hôm đó dân chạy loạn từ PhúNhơn ra rất đông, từ những làng Thượng, hoặc mấy khu dinh điền và dân làm ăn buônbán chung quanh quận lỵ. Dân chúng thấy lính đi tái chiếm quận, họ rất mừng rỡ, ngườihỏi thăm, người cho quà bánh. Đổi lại, đám lính tặng dân chúng thuốc lá và những đồhộp Quân Tiếp Vụ. Dân ở quận nhỏ xa xôi cũng nghèo khổ như lính vậy thôi.Từ sáng sớm, lo đốc thúc tải đạn, sửa soạn xe cộ, đại bác, hàng trăm thứ phải làm chomột cuộc trực thăng vận, cho nên bao tử còn trống rỗng. Phi cơ câu súng đại bác phải xintừ căn cứ Mỹ Ớ Quy Nhơn lên, nên chờ cũng còn lâu. Tôi rủ anh chàng Chuẩn Uý TrungĐội Phó kiêm Đề Lô vào quán bên đường kiếm cái gì lót bụng. Dân quận lỵ bu lại hỏithăm tình hình, chừng nào có thể về quận được ? Đánh nhau có lâu không ? Toàn nhữngcâu hỏi mà chỉ có Trời mới trả lời được.- Mấy anh ấy đi giải toả quận Phú Nhơn phải không ông chủ.- Tôi đoán vậy, cô thử hỏi mấy ổng coi.Tôi quay lại, người vừa hỏi là một thiếu nữ độ đôi mươi, nàng mặc chiếc áo dài trắng họctrò đang hỏi thăm người chủ quán, tôi hỏi lại cô gái:- Sao cô đoán tụi này đi giải toả Phú Nhơn ?- Em mới từ Tuy Hòa lên Pleiku hôm qua. Sáng nay đáp xe đò vô quận, không ngờ kẹt từsáng đến giờ.- Cô cũng ở quận Phú Nhơn sao ?- Em dạy Ớ trường tiểu học Phú Nhơn, còn nhà em ở Tuy Hòa.- Cô nên về Pleiku kiếm chỗ ngủ đỡ qua đêm nay.- Em không có ai quen Ớ Pleiku cả, vả lại em nóng lòng không biết nhà cửa, trường ốc rasao ?- Cô có lo lắng thì cũng chẳng làm gì được, tốt hơn hết là kiếm chỗ nào nghỉ đỡ qua đêmnay, chờ giải toả xong mới về được.- Đám học trò của em chạy ra đây cũng đông lắm, em không thể bỏ chúng được. À nàycác anh đừng pháo vào trường học nghe.Tôi vỗ vai Châu Đề Lô vừa cười vừa nói:- Cái đó cô phải nhờ ông Châu mới được, ổng chỉ đâu là nơi đó thành bình địa.Châu vội lên tiếng:- Trường của cô giáo tụi này không dám đụng tới.Tôi chế diễu Châu:- Bạn hứa một mình chứ không có tôi can dự trong đó đâu nghe. À nãy giờ mình nóichuyện mà quên giới thiệu. Tôi tên Lập, anh bạn này tên Châu. Thưa qúy danh cô là ...- Em tên là Quỳnh Hoa, các anh hứa là phải giữ lời đó à nghe !Tôi chọc ghẹo Quỳnh Hoa:- Nếu tụi này giữ lời hứa thì Quỳnh Hoa phải đền cái gì mới được chứ ?Tôi nhìn người con gái nước da trắng hồng, mịn màng như trứng gà bóc, đôi môi đỏ nhưcánh bích đào, cặp mắt to đen láy trông thật thông minh lanh lẹ, mái tóc thề phủ xoãngang lưng, nụ cười tươi như hoa với hàm răng đều đặn như những hạt bắp vừa đủ lớn.Nhìn Quỳnh Hoa đứng giữa đám học trò nhà quê lem luốc bẩn thỉu, tôi có cảm tưởngnàng là bà tiên giáng trần, đang cầm cây đũa thần gõ trên đầu đám chúng sinh đầy đaukhổ. Nàng rất bạo dạn tuy hơi lo lắng, nhưng không có cái e lệ như n ...