Danh mục

Cây liễu sam

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 185.42 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nước mắt làm nhoè khung kính khi cô tì mặt vào, nhìn ra khung cảnh phía ngoài vùn vụt trôi ngược về sau. Tokyo sáng rực ánh đèn trong đêm cũng vùn vụt xa dần trong tốc độ của chiếc Shinkansen vắng vẻ. Cả một khoang chỉ có vài người, có lẽ là dân địa phương trở về thăm nhà. Ai nấy đều ngủ ngon trong chỗ của họ. Chỉ còn một mình cô ngồi lặng lẽ trong chiếc ghế quá rộng so với thân hình mảnh mai, bé nhỏ. Cả chiếc túi xách cũng bé nhỏ cho một chuyến...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cây liễu sam Cây liễu sam TRUYỆN NGẮN CỦA PHẠM THỊ NGỌC LIÊNNước mắt làm nhoè khung kính khi cô tì mặt vào, nhìn ra khung cảnh phía ngoài vùn vụttrôi ngược về sau. Tokyo sáng rực ánh đèn trong đêm cũng vùn vụt xa dần trong tốc độcủa chiếc Shinkansen vắng vẻ. Cả một khoang chỉ có vài người, có lẽ là dân địa phươngtrở về thăm nhà. Ai nấy đều ngủ ngon trong chỗ của họ.Chỉ còn một mình cô ngồi lặng lẽ trong chiếc ghế quá rộng so với thân hình mảnh mai, bénhỏ. Cả chiếc túi xách cũng bé nhỏ cho một chuyến hành trình xa. Khi mua vé lên tàu, côchỉ có một ý nghĩ: rời xa Tokyo ngay và cô bật ra từ Akiruno khi người bán vé hỏi cômuốn đi đâu. Giờ đây, khi tì mặt vào khung kính, nhìn ra khung cảnh vùn vụt phía ngoài,cô chợt thấy nỗi đau dồn nén từ nhiều ngày qua tràn lên mi mắt. Nỗi cô đơn, cô độcchiếm lấy cô một cách nhanh chóng và cô khóc không kìm nén được nữa.Một bàn tay từ phía sau vai nhẹ nhàng đưa cho cô chiếc khăn giấy. Cô cầm lấy nó nhưmột quán tính và áp vào đôi má giá lạnh của mình, rưng rức khóc tiếp. Những chiếc khăncứ tiếp tục đưa một cách lặng lẽ, cho đến lúc nước mắt cô cạn dần. Tokyo đã hoàn toànbiến mất ở phía sau. Ngoài khung kính là những hàng cây, cánh rừng đen thẫm. Cô rờikhỏi khung kính, ủ rũ quay người lại và nhìn thấy anh.Trên tay vẫn cầm chiếc hộp khăn giấy đã rỗng, anh hơi mỉm cười và đưa nó cho cô. Nhìnchiếc hộp và nhìn đống khăn giấy nhòe nát trong chỗ ngồi của mình, cô bừng tỉnh. Cảmgiác ngượng ngùng xâm chiếm, cô lúng búng hai chữ cảm ơn trong miệng và cúi nhặt mớkhăn nát, cho vào chiếc hộp, đặt nó xuống chân mình.Anh đứng dậy, nghiêng mình chào cô, giọng trầm ấm không ngờ: “Tôi là TokugawaOchida. Tôi xin lỗi vì đã tự tiện quấy rầy cô”. Cô cũng vội vàng đứng dậy, cúi người thậtthấp chào lại anh: “Tôi là Kim Ly. Anh không có lỗi gì cả. Cám ơn anh đã quan tâm”.Anh hỏi: “Tôi ngồi đây trò chuyện với cô được chứ?”. Cô hơi bối rối nhưng cũng gậtđầu: “Vâng”.***Nỗi buồn của cô mau chóng nguôi ngoai đến không ngờ. Những ngày ở Akiruno hóa ralại là những ngày đẹp nhất kể từ khi cô đến Nhật Bản. Tokugawa đã đưa cô về nhà anhkhi biết cô đến đây một cách vô định, cùng túi quần áo chẳng thích hợp chút nào vớikhông khí giá lạnh ở núi. Mẹ anh, một bà cụ da hồng hào, căng bóng, đưa cho cô mộtchiếc chăn bông, đẩy cô đến ngồi trước bếp lửa: “Ngồi đi, ngồi đi nào. Chà. Trời lạnh thếnày…”. Em gái Tokugawa, một cô bé khoảng mười bốn tuổi, dạn dĩ với đôi mắt đen láy,nhanh nhẹn múc ra hai chén súp nóng hổi, đưa cho anh và cô với nụ cười xinh như hoahồng: “Anh và chị ăn đi cho ấm. Súp ngon lắm đấy”. Kim ăn một cách ngon lành trongánh mắt nhìn âu yếm, vui vẻ của bà cụ và cô bé. Gò má cô đã ấm sực lên. Ăn xong, côcầm chén đứng dậy nhìn quanh, định mang đi rửa nhưng bà cụ đã dịu dàng đẩy cô vềphía cô con gái nhỏ: “Đi tắm cho khỏe nhé. Em nó đã pha nước nóng cho cháu rồi đấy”.Cô khoan khoái bước vào chiếc bồn tắm gỗ, thả mình trong làn nước thơm ngát mùithông và thấy cơn buồn ngủ kéo đến thật nhanh.Nhà của Tokugawa ở lưng chừng núi, nơi buổi sáng mở cửa sổ ra, Kim nghe được tiếngchim hót líu lo trên những chỏm nhọn của hàng cây Sugi xanh mượt. Sương núi bao phủđến tận lúc mặt trời đi ngang ngọn cây. Không gian tinh khiết đến nỗi Kim muốn khóc vìcảm động. Cô đứng lặng bên cửa sổ cho đến lúc nhìn thấy Tokugawa đang chạy lên từphía dưới đường mòn. Có vẻ như anh đã chạy một khoảng rất xa, rất lâu nên trong thờitiết giá lạnh mà chiếc áo thun xám dài tay anh đang mặc cũng ướt đẫm mồ hôi. Gần đếnnhà, Tokugawa chạy chậm lại rồi đi thong thả dần dần. Nhìn thấy Kim, anh vẫy tay chàovà mỉm cười. Nụ cười sáng trưng như mặt trời tỏa nắng.Hình ảnh nụ cười của anh sáng hôm ấy giống như một khởi đầu mới, một trang sách mớigiúp Kim hưng phấn vượt qua những nỗi buồn cũ kỹ. Bên cạnh con đường mòn dẫn lênnúi ở Akiruno, Kim đốt bỏ những lá thư từ Việt Nam - từ một người từng hứa hẹn sẽ đợicô trở về, nhưng rồi không giữ lời hứa. Nhìn làn khói trắng đục tan rất chậm trong sươngmù, Kim thầm nghĩ: “Thật lạ. Lẽ ra người đi xa mới dễ thay lòng đổi dạ. Không ngờ…”.Cô càng không ngờ hơn nữa khi nhìn “người ấy” của mình sánh vai cùng vợ trên một conđường ở ngay Tokyo. Đôi mắt người vợ như xoáy vào đôi mắt ngỡ ngàng của Kim mộtánh nhìn khiêu khích. Kim đứng chết sững, sốc lần thứ hai khi biết cô bạn thân nhất củamình chính là kẻ cướp tình yêu. Và khi cô ta nắm tay Kim, reo lên: “Trời ơi, may quá.Bọn mình cố tình đi honeymoon ở đây để gặp bồ…”, thì Kim hết chịu nổi. Cô hất bàn taylạnh giá như da rắn ấy ra khỏi tay mình và ù té chạy như ma đuổi. Về đến căn hộ nhỏ bétrên tầng 17 thuê chung với cô bạn người Mexico, Kim nhét vội vài món áo quần, xấp thưcô quý báu như tính mạng vào túi xách và đi thẳng ra ga tàu cao tốc, mua một chiếc vé điAkiruno trong cơn hoảng loạn.Đôi khi, Kim tự hỏi: liệu mình có yêu người ấy nhiều như mình nghĩ không? Hỏi rồi tựtrả lời: không. Vì cô đ ...

Tài liệu được xem nhiều: