Thông tin tài liệu:
Tốt nghiệp xong ra trường, cầm mảnh bằng bác sĩ trong tay tôi tất tả đi xin việc ở các bệnh viện công cũng như tư trong thành phố. Và vận may đã không đến với tôi bằng những cái lắc đầu đầy thông cảm. Chán nản, tôi đáp chuyến tàu khuya hôm ấy về quê, một thị trấn nhỏ nằm trên dãi đất miền trung gió cát mịt mù. Không nói cũng có thể hình dung ra nỗi mừng vui xen lẫn tự hào mà ba má tôi có được....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cây Quế Giữa Rừng Cây Quế Giữa RừngTốt nghiệp xong ra trường, cầm mảnh bằng bác sĩ trong tay tôi tất tả đi xin việc ở cácbệnh viện công cũng như tư trong thành phố. Và vận may đã không đến với tôi bằngnhững cái lắc đầu đầy thông cảm. Chán nản, tôi đáp chuyến tàu khuya hôm ấy về quê,một thị trấn nhỏ nằm trên dãi đất miền trung gió cát mịt mù.Không nói cũng có thể hình dung ra nỗi mừng vui xen lẫn tự hào mà ba má tôi có được.Ba an ủi tôi:- Thôi, con đừng buồn, về quê làm việc cũng tốt chán. Bệnh viện khu vực ở thị trấn mìnhvẫn còn thiếu nhiều bác sĩ lắm đó con à. Đây xuống đó chưa tới mười cây số, con lấychiếc Honda của ba mà đi làm, ba chỉ quanh quẩn tỉa tót mấy chậu cây cảnh này có mấykhi đi đâu.Tôi đáp:- Con cũng đâu dám chê kén gì. Con chỉ mong làm việc ở những bệnh viện lớn để có cơhội học hỏi thêm, nâng cao tay nghề và dễ dàng tiếp cận với những công nghệ mới của yhọc.Thật ra tôi chỉ nói đúng năm mươi phần trăm sự thật. Còn năm mươi phần trăm kia thuộcvề cô người yêu xinh đẹp và bé bỏng của tôi đang còn hai năm cuối trên giảng đường…Và có lẽ nếu bắt cô ấy phải lựa chọn giữa cái thằng tôi đẹp trai này cộng với cái thị trấnnhỏ đìu hiu thì… chắc chắn sẽ có một gã xấu trai nào đó ở thành phố “trúng mánh”. Thôithì đành phó thác cho duyên số!Buổi làm việc đầu tiên của tôi tại bệnh viện thị trấn diễn ra khá đơn giản. Sau phần giớithiệu và ra mắt với cơ quan tôi mau chóng đi ngay vào phần việc của mình: làm thủ tụccho một sản phụ xuất viện và thăm khám cho hai sản phụ khác (ở trên tôi quên giới thiệutôi là bác sĩ chuyên khoa sản).“Thân chủ” đầu tiên và cũng là duy nhất của tôi trong ngày là một cặp vợ chồng mà mớinhìn tôi đã không dấu được ngạc nhiên vì vẻ ngoài khá “khập khiểng” của họ. Trong khingười vợ mà sự mệt mỏi và nặng nhọc của cái bào thai sắp đến ngày sinh nở không làmmất đi vẻ duyên dáng trẻ trung thì anh chồng lại có cái diện mạo thô ráp khá tương phản,với một nửa khuôn mặt lốm đốm vết chàm xanh, hậu quả của một thời đạn bom nào đó.Thăm khám cẩn thận xong, tôi nói với hai người:- Ổn cả rồi, anh chị có thể yên tâm. Thai thuận, tim thai đập tốt. Chỉ tiếc bệnh viện chưacó máy siêu âm để biết là trai hay gái.Quay sang người chồng tôi nói tiếp:- Anh có thể đưa chị về. Cố giữ gìn, sắp đến ngày rồi đó. Khi nào có triệu chứng chuyểndạ nhớ đến bệnh viện ngay.Hai vợ chồng nhìn nhau, mắt anh lên những tia hạnh phúc. Tôi cũng cảm thấy vui lây vớiniềm vui của họ mà tôi đọc được trong ánh mắt. Tuy nhiên tự sâu thẳm tâm hồn tôi hìnhnhư có một chút cái gì đó như là sự ghen tỵ đối với cái gã “Trương Chi thời đại” này. Bấtchợt trong đầu tôi nhảy ra hai câu ca dao mà đem áp dụng vào đây kể ra hơi thô tục:“Tiếc thay cây quế giữa rừng/ Để cho thằng mán thằng mường nó leo”.Buổi tối, trong bữa cơm gia đình mà má tôi cố gắng sửa soạn đàng hoàng cho thằng conút ngày đầu tiên chính thức hành nghề bác sĩ, tôi sôi nỗi kể chuyện diễn ra trong ngày.Nghe kể đến chuyện anh chồng già xấu xí có cô vợ đẹp má tôi à lên một tiếng:- Vợ chồng thằng Đoan con Bích đó mà. Nhà tụi nó ở sát ngay bệnh viện chớ đâu, củaông nội nó để lại đó, là cái nhà có trồng giàn bông vàng trước cổng, rất dễ thấy. Con đihọc xa ít về nên không biết đó thôi chớ ở cái thị trấn này ai lại không biết tụi nó…Ba tôi tiếp lời:- Cái mặt thằng Đoan nhìn ghê vậy là do cái hồi đi nghĩa vụ ở Campuchia đó. Mẹ cha nóchớ, thằng này mồ côi từ nhỏ ở với ông bà nội mà cũng chẳng được tha. May còn sốngchớ chết là coi như tuyệt tự. Nay nó đang làm chân đưa thư ở bưu cục thị trấn đó. Còncon Bích thì nhỏ không hà. Con này đang học lớp mười hai thì dính bầu phải nghỉ họcgiữa chừng. Tụi nó mới làm đám cưới sáu bảy tháng nay chớ mấy.Thấy tôi trố mắt ngạc nhiên má tôi cười giải thích:- Chuyện hơi dông dài một chút. Số là con Bích quen thằng Sanh con ông Tư Trà. Tụi nólà bạn học cùng lớp mà. Đùng một cái gia đình Tư Trà đi Mỹ diện H.O. Hứa hẹn sao đókhông biết cuối cùng thằng Sanh theo gia đình đi mất tiêu bỏ lại con Bích với cái thaitrong bụng. Chuyện đổ bể nhà con Bích đánh cho nó một trận tá lả. Xấu hỗ quá con Bíchuống thuốc sâu tự tử may mà cứu kịp. Trong thời gian nằm ở bệnh viện gia đình nó cũngbỏ luôn. Chỉ có thằng Đoan thường xuyên ghé lại chăm sóc và an ủi… Sau nghe thằngĐoan có ý định cưu mang con Bích gia đình nó gả liền. Nội thằng Đoan mất rồi nên nónhờ cơ quan, cũng rượu trà tới cho đầy đủ thủ tục. Đám cưới tổ chức tại cơ quan luôn.Bây giờ tụi nó sống cũng tạm gọi là yên ấm…Tự nhiên tôi thấy lòng mình chùng xuống. Một nỗi buồn nhè nhẹ, mơ hồ. Tôi thươngnhững cảnh đời, cảnh người không suông sẻ. Và… tôi bỗng nhớ người yêu tôi quay quắt.xxxCuối cùng thì mọi chuyện cũng qua đi. Năm năm trôi qua, cái thị trấn nhỏ của tôi cũngkhông vui hơn mấy chút. Tôi cũng đã đỉnh đạc hơn với cái ghế phó giám đốc bệnh việnkhu vực kiêm trưởng khoa sản. Và cũng giống như điều tôi đã dự cảm từ lâu, người yêucủa tôi đã bỏ tôi mà không hề thương ti ...