Danh mục

CHA ƠI

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 143.80 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Người cha chạy vội đến bên mẩu bánh mì thằng bé nhà giàu vừa vứt xuống đất. Ông nâng niu nó bằng hai tay, phủi lấy phủi để. Miệng thổi phù phù cho bay những hạt bụi bám trên miếng bánh mì con con ấy. Ông loay hoay tìm xung quanh xem còn miếng nilon hay mẩu báo cũ nào không.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
CHA ƠI CHA ƠI !!Người cha chạy vội đến bên mẩu bánh mì thằng bé nhà giàu vừa vứt xuống đất.Ông nâng niu nó bằng hai tay, phủi lấy phủi để. Miệng thổi phù phù cho bay nhữnghạt bụi bám trên miếng bánh mì con con ấy. Ông loay hoay tìm xung quanh xemcòn miếng nilon hay mẩu báo cũ nào không. Ông cất nó trong chiếc túi bẩn thỉucủa mình và cứ ôm khư khư lấy.Chẳng ai trong cái xóm nghèo này là không biết bố con ông lão nọ. Người cha vừađi bán vé số, vừa bán báo dạo hàng ngày để kiếm bữa cơm bữa cháo nuôi đứa contrai tật nguyền. Người con dù đã 25 tuổi vẫn ngẩn ngơ như đứa trẻ lên 3. Có ngườichép miệng bảo:- Chẳng hiểu kiếp trước ông ấy ác cỡ nào mà giờ bị quả báo, đày ải khổ như thế.Tất cả đều không lọt vào tai ông. Hàng ngày, ông vẫn cần mẫn dậy từ sớm luộc haicủ khoai lang, đưa thằng con một củ và ông nhét củ còn lại vào trong chiếc túi bốthủng lỗ chỗ, cáu đầy ghét và bắt đầu cuộc hành trình lang thang khắp nẻo đườngcủa Thủ đô. Đứa con trai được một bà lão không con chăm sóc hộ. Ông thườngnhặt nhanh mọi thứ còn dùng được trên đường mang về, khi thì cái quạt cũ, lúc cáibàn gãy chân. Ông lại sửa, lại chữa.Ngôi nhà tồi tàn của hai bố con trông thế nhưng không đến nỗi. Mọi người trongxóm cảm động trước hoàn cảnh hai cha con. Thỉnh thoảng họ cho ít tiền, vậy màông không bao giờ nhận. Có kẻ bảo: Ông già hâm! hay Nghèo rồi còn sĩ!, Gàndở đến thế là cùng!. Nhưng ông vẫn nhất mực giữ vững thái độ kiên quyết củamình.Đúng là ông sĩ diện, lòng tự trọng không cho phép ông nhận vì ông luôn cho rằngmình còn khỏe, còn làm được thì không lý gì đi nhận tiền của người khác. Ông chỉvui vẻ nhận thức ăn của một vài người bạn nghèo bên cạnh nhà. Họ là những ngườituy nghèo nhưng đầy tình nghĩa.Nhờ có những người hàng xóm đó, hai cha con ông mới ổn định được chỗ ở,không phải ngủ dưới gầm cầu như trước nữa. Ông chăm chỉ đi bán báo và vé sốmỗi ngày bất kể trời nắng hay mưa. Ông chắt chiu từng đồng với mong ước mộtngày nào đó chữa khỏi bệnh cho con.Như lời ông kể, hồi còn trẻ vì quá say sưa kiếm tiền ở xa, ông đã không có thờigian dành cho con trai. Đến năm thằng bé 7 tuổi, nó bị một cơn sốt cao làm ngơngơ ngẩn ngẩn. Vợ ông vì hận chồng đã bỏ nhà đi. Người ta gọi ông về. Nhìn đứacon trắng trẻo hồng hào mà chẳng biết gì, ông xót xa vô cùng. Ông lao đầu vàorượu chè, gái gú mặc cho con trai sống dở chết dở không người chăm nom.Chỉ đến khi ông bị một người phụ nữ lừa hết cả tiền bạc, ông mới sực tỉnh. Ônggần như kiệt sức vì rượu và vì suy sụp tinh thần. Nếu không bởi thương con, hẳnông đã tự tử. Ông thầm lên kế hoạch như thế.Tiếng gọi ú ớ non nớt, yếu đuối cộng thêm nét mặt lo lắng, sợ hãi của con làm tráitim người cha đau đớn, bị giằng xé khôn nguôi. Nó chính là động lực thúc đẩy ôngquyết tâm cai rượu và làm lại từ đầu.Những ngày phải chui lủi sống ở xó chợ, gầm cầu quả là khổ cực. Ông dẫn con lêlết dưới cơn mưa phùn lạnh giá để xin vài đồng bạc lẻ, một chút cơm nguội chocon, còn cha thì nhịn.Ngày Tết, nhà nhà quây quần bên mâm cơm ấm cúng, ông chỉ biết ôm con vàolòng cùng vượt qua cơn đói cồn cào.Thằng bé rất thương cha nó. Một lần, ông bị toán thanh niên mua vé số không trảtiền đánh cho tơi tả, thằng bé bình thường ngơ ngẩn thế mà hôm đó cũng cúi xuốngche cho cha, ú ớ phản đối. Đêm đó, hai cha con ôm nhau khóc ròng.Thấy con thỉnh thoảng lôi báo cũ ra xem, ông vui không gì tả xiết. Ông nhảy cẫnglên như một đứa trẻ. Từ đó, mỗi buổi tối ông kiên nhẫn học cùng con từng chữ.Nó là đứa trẻ không bình thường nên nhớ nhớ quên quên, chữ đọc được chữ lạikhông nên chật vật lắm ông mới dạy con nhớ được vài từ mới suốt từng ấy nămtrời.Có đêm, ông thức trắng vẽ hay khắc cho con thật nhiều hình con vật để nó nhậnbiết. Trời cũng không phụ lòng người, nó dần nhận ra các sự vật xung quanh. Nócó vẻ lanh lợi hơn. Ông cũng dần già đi. Tóc ông giờ đã bạc trắng, đôi tay nhănnheo.Ông bắt đầu làm việc cật lực hơn. Ông nhận thêm các việc đan giỏ cho một giađình bán hàng mây tre. Hàng ngày, ông cặm cụi đến tận nửa đêm. Nhờ sự khéo tay,tính cẩn thận nên hàng ông làm ra được chủ thuê và khách hàng rất thích.Hôm nay, ông nhận được tiền công. Ông mua một chiếc bánh bao rất to. Suốtchặng đường về, ông háo hức khi nghĩ tới lúc trông thấy con trai ăn cái bánh thậtngon lành.Ông vừa lóe ra ý tưởng táo bạo, rằng một ngày nào đó không xa ông sẽ có tiền mởmột cửa hàng hay nhà máy xuất khẩu hàng mây tre đan, do chính tay ông và nhữngngười bạn khéo tay của ông làm nên. Vừa đi ông vừa huýt sáo.Đột nhiên từ đâu một chiếc xe máy lao nhanh, đâm sầm vào ông. Chiếc túi xách cũnát bị hất tung lên trời. Ông bị đẩy, bắn xa cả trăm mét và rồi nằm sóng soài trênnền đất. Mắt ông đờ đờ, môi ông chúm chím như thể vẫn đang huýt sáo. Bàn taynắm chặt chiếc bánh bao mà ông đang định tặng con, điều bất ngờ nho nhỏ. Chiếctúi xách rơi xuống, miếng bánh mì thừa lúc chiều ông nhặt được văng vào góc vỉa ...

Tài liệu được xem nhiều: